Wednesday 11 August 2010

Wed, Aug. 11, 2010 - Mưa Rơi Dày Mùa Ngâu...

 

Tháng này, tất cả quạ đen đều bị xói đầu. Truyện kể thế. Bởi lũ quạ thương đôi tình nhân Ngưu Lang Chức Nữ phải xa nhau, nên bay lên trời nối đuôi nhau làm cầu Ô Thước, cho đôi tình nhân đạp lên đầu, băng qua sông Ngân ôm nhau mừng mừng tủi tủi mỗi năm một lần. Mỗi năm 1 lần. Không biết đạp kiểu gì, ấy mà con người ta xói hết cả đầu.

Tháng này, trời luôn mưa tầm tả, truyện bảo là do nước mắt của đôi tình nhân ấy. À, tại vì đôi tình nhân ấy. Chỉ là chuyện 2 người trời ơi đất hỡi yêu nhau thôi, mà náo loạn cả trần gian.

Mà trần gian thì lại có cả tỷ đôi yêu nhau như thế. Hèn chi trần gian lúc nào cũng rần rần. Ừ mà nước mắt ngày chia xa của họ, biết trôi đi đâu nhỉ? Và nước mắt ngày đoàn tụ của họ, biết rơi xuống đâu ?

Ây da. Không biết. Không biết trôi đi đâu, không biết rơi xuống đâu. Chỉ biết rằng cuộc đời của mỗi người, có đôi ba lần thấy vai mình đẫm nước.

***

Một đêm rất khuya của ngày đầu tuần. Là mới hôm kia, qua rạng sáng thứ Ba. Em buzz mình trong YM, và em khóc nức nở. Em buồn chuyện gia đình. Em bảo rằng chưa bao giờ em buồn như thế, còn buồn hơn cái ngày của 4 năm trước, khi người yêu của em bỏ rơi em (ây da, cái đứa ấy khốn nạn ghê nà). Mình nghĩ trong bụng rằng đúng thế rồi. Ai cũng đau vì vết thương mới nhất, vì nó là cái đang thật sự hiện hữu, dù có thật sự nặng hay không. Thế nên người ta mới hát 'chưa có bao giờ buồn như hôm nay' ... Đâu có thấy ai hát chưa có bao giờ buồn như hôm qua đâu.

Nhà mỗi người mỗi cảnh. Thương em quá đi. Cứ bên kia em gõ một câu, thì bên này một hàng nước mắt của mình rơi xuống. Thương phần em thiệt thòi. Thương phần mình ngu dốt bấy lâu không nhận ra mình thật sự có phước.

Nói với em rất nhiều điều. Nói đã đời rồi mới hay cái gì em cũng đã biết, cái gì em cũng hiểu hết, dù tuổi đời của em, so với mình, là bé xíu, bé xíu, bé xíu. Nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp em. Em cười như hoa thế. Lúc đó chẳng bao giờ hình dung được đời em lại lắm nỗi gập ghềnh. Khi không còn biết điều gì hơn nữa để khuyên em, đành bảo em một câu muôn đời, em cố gắng chịu đựng em nhé, rồi sẽ qua, sẽ qua. Em bướng bỉnh bảo ai cũng khuyên em cố gắng, nhưng lần này em cố gắng không nổi rồi. Trong hai hàng nước mắt, mình gõ lộc cộc lên bàn phím, sẽ nổi em à. Con người có khả năng thích nghi và chịu đựng rất giỏi. Vì thế, sống thọ hơn muôn loài, trừ cá voi hay cá heo gì đấy thôi. Đâu phải khi người ta ngưng khóc, là mọi chuyện đã êm xuôi. Khi người ta ngừng khóc, là lúc sự chịu đựng bắt đầu. Trần gian này hiện giờ có 4 tỷ người, thì trong đó có lẽ có hơn 2 tỷ đang chịu đựng, 2 tỷ con người còn lại sẽ bắt đầu khóc và sẽ bắt đầu chuỗi ngày chịu đựng sau đó, nay mai thôi. Vì con người sinh ra đời, là để làm cái chuyện chịu đựng đó, bên cạnh một số chuyện khác.

Tất nhiên là hôm ấy mình hông có gõ chuyện cá voi, cá heo, với chuyện 4 tỷ người lên bàn phím, vì mình bận khóc. Mình chỉ nói về khả năng chịu đựng của con người thôi. Và tất nhiên là mình hông có chủ ý tiêu cực gieo vào đầu em cái thiên chức buồn rầu đó của con người khi được sinh ra đời. Ý của mình chỉ giản dị là, đời người vui đó buồn đó, được đó mất đó, là cái điều gì đương nhiên lắm, ít nhiều gì ai cũng phải trãi qua, và tất cả sẽ qua hết. Chỉ cần ta nín thở chờ ngày nó qua, bên cạnh việc phải làm thêm một số chuyện khác. Mặt trời to thế, nóng thế, được người ta gọi là ông Trời, mà còn có lúc phải lặn nữa là. Nói gì những nổi buồn. Nói gì những niềm đau.

***

Lúc nãy, bên ngoài khung cửa sổ, trời âm u và mây quên trôi. Bây giờ, sau khi ăn xong tô mì gói, bên ngoài khung cửa sổ, mưa đã rơi dày, thật dày. Bão nổi ở đâu thế ?

Hôm đó, không chỉ gõ lên bàn phím bấy nhiêu đó thôi. Mình còn gõ nhiều lần cái này, trong hai hàng nước mắt, >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-*... là gõ hẳn hòi, hông có chơi copy rồi paste... Khi người ta thật lòng, người ta hông có chơi cắt dán.

Bây giờ, ngồi ngó mưa rơi, gõ những dòng này, như là một lời tự thú. Vì đã khuyên em rất nhiều điều, mà phần lớn trong số đó mình cũng hông có tin chắc lắm. Chỉ là thấy cần phải nói với em điều gì đấy, để em biết mình không lẻ loi, để em cảm nhận được chút ấm áp, trong một đêm lòng em nhiều bão giông... Chắc là em hiểu, em nhỉ, hihi.

 

When Chức Nữ meets Ngưu Lang

When Chức Nữ meets Ngưu Lang... [Nha Trang, end of Jul. 2010.]

 

1 comment: