Thursday 26 August 2010

Thu, Aug. 26, 2010 - Đèn Xanh Đèn Đỏ Đèn Vàng

 

1.

Em phục vụ, da trắng như trứng gà vườn mới bóc, len vào cái góc hẹp nơi tôi ngồi, dẹp ly Mai Tai đã cạn, miệng cười tươi rói hỏi tôi muốn uống thêm gì nữa ko. Đang bận trả lời tin nhắn, nên tôi chỉ lúng búng mấy chữ trong cổ họng. Anh bartender phía sau quầy cho đá, rum, lime juice vào máy xay, loay hoay thêm 1 lúc rồi đẩy đến chổ tôi ly frozen daiquiri hồng hồng màu dâu tây lạnh buốt. 

Vắng khách, em phục vụ đứng loắng quắng ngó ban nhạc, cười với anh tóc xù chơi guitar bass, rồi xoay sang hỏi sao hôm nay tôi đi một mình. Tôi trả lời rằng các bạn tôi chán Marcel rồi. 'Haha, vậy sao chị chưa chán ?'... 'Vì Marcel cười đẹp'.. 'Cũng có những ngày anh ấy ko cười'...'Thì những ngày đó Marcel hát rất hay'... 'Sao chị ko ngồi gần chổ ban nhạc hơn, hôm nào đông khách thì ko nói gì, hôm vắng khách chỉ cũng cứ len vô chổ này ?'...'Nếu ngồi gần quá thì chỉ thấy mỗi nụ cười'...'Ơ, hihi, thì chị đến đây vì nụ cười đó mà'...'Nhìn thấy luôn mấy cái lổn nhổn xung quanh thì nụ cười đó càng đẹp hơn'...'Haha, cái gì chị cũng nói được'...'Nói là dễ nhất rồi còn gì, hehe...'. Anh bartender với hai hàng chân mày xâm đậm nét nhe răng cười khi nghe (lén) mẫu đối thoại.  

Phía bên kia quầy bar, ban nhạc vẫn say sưa hát, 1 bài tình bất hủ của Gun 'N 'Rose ...I know that you can love me... When there's no one left to blame... So never mind the darkness... We still can find a way... 'Cause nothing lasts forever... Even cold November rain...

Tôi nghe tim mình nhớ K. dù cơn mưa tháng Mười Một còn rất lâu mới tới... 

2.

An là tên của em phục vụ. An 24t. Ban ngày làm tiếp tân ở ks Park H., buổi tối làm thêm ở quán bar này. Cuối tuần làm cho 1 đại lý vé máy bay. Tôi hỏi An một câu mà tôi tin rằng có 1 tỷ ng trên quả đất này hỏi nhau, rằng làm nhiều thế tiền cất đâu cho hết. An cười rằng chỉ sợ ko có tiền để cất mà thôi, chứ nhà em trống hoác, thiếu gì chổ nên chưa bao giờ lo. Tôi hỏi tiếp một câu mà tôi tin rằng có nữa tỷ ng trên quả đất này hỏi nhau, rằng làm thế thì thời gian đâu mà sa đọa. An cười rằng chỉ sợ ko đủ tiền và đủ chổ để cho em sa đọa mà thôi. Tôi cười, nhưng ko kết luận kiểu than thở rằng sao cái gì em cũng nói được. Bởi vì tôi biết, nói là việc dễ nhất trên đời. Tôi chỉ đoán rằng An ko cần ngủ. Tuổi xuân phơi phới hiện rõ lên gương mặt tươi đầy, hiện rõ trong dáng đi em thoăn thoát. Tôi chưa bao giờ thấy em ngáp, như tôi vẫn hay từng. Ngay cả khi giữa những bài hát, Marcel thỉnh thoảng hướng ánh mắt về tôi và nhoẻn miệng cười, tôi vẫn ko sao ngăn được cơn ngáp của mình. Tôi chỉ trìu mến cười  đáp lại sau khi che miệng ngáp xong.  

Quán bar nhỏ, nằm trên 1 con đường nhỏ, vắng, và tối. Cạnh bên quán bar là 1 ks nhỏ, nhưng sáng lòa. Tôi rất thường đến quán bar này. Đầu tuần cũng có, giữa tuần cũng có, thường nhất là những ngày cuối tuần. Nhưng nếu có hôm nào đó cái ks sáng lòa vì lý do gì đó tắt mất đèn, tôi tin rằng tôi sẽ đi huốt qua mất cái quán bar này. Nghĩa là, để tìm ra nó, tôi phải quay ngược trở lại. Có thể là phải quay tới, quay lui dăm ba lần. Ko phải chỉ mỗi quán bar nơi có giọng hát và nụ cười tôi yêu thích, mà tất cả những gì tôi yêu thích trong đời dường như tôi luôn ko dễ dàng nhìn thấy hay tìm ra...

Tôi biết đến nơi này vì 1 lý do rất tình cờ, đến độ vặt vãnh và vô duyên. Có 1 ng bạn trong friend list FB của tôi được tag 1 tấm ảnh. Tấm ảnh đó chụp bạn ấy vít cổ người yêu cười toe toét giữa đám bạn trong 1 quán bar. Nét hạnh phúc lấp lánh trong tấm ảnh. Tôi click vào ảnh, và đường link dẫn tôi đến FB của quán. Tôi click vào ảnh tiếp theo trong đó thì 1 vòm ngực rắn chắc khỏe mạnh nhảy xổ ra. Chính xác là 1 vòm ngực nở phập phồng lấm tấm những giọt mồ hôi. Tôi nhìn thấy tên ng được tag trong tấm ảnh là Marcel. Marcel mặc áo sơ mi đỏ, mở 3 cái khuy ngực, ôm cây guitar thùng. Sau khi nhìn ngực, tôi nhìn lên phía trên, và tôi bắt gặp nụ cười. Nụ cười rộng, sáng, trên khuôn mặt rám nắng, với cái sóng mũi cao thanh tú, và một-ánh-mắt-không-thông-thường. Đến bây giờ tôi vẫn ko định nghĩa được cái sự không-thông-thường đó chính xác là gì. Chỉ cảm nhận được là rất không thông thường. Ở mặt nào đó, có thể nói dứt khoát là hơn hẳn từ đặc biệt. Bỗng nhiên mà tôi quyết định rằng Marcel hẳn là phải hát rất hay. Và từ đó về sau tôi hay đến quán.

Ở đó, tôi biết An. Vì An hay cười. An cười với tất cả khách đến quán, ko chỉ với riêng tôi. Nhưng tôi chưa hiểu vì sao An chịu khó nói chuyện với tôi. Có lẽ hành vi tôi bất thường. Có lẽ tôi hay chọn cái góc bất đắc dĩ lắm ngta mới ngồi. Cái góc ngay đầu quầy bar, chổ tiếp nối với tường. Ngay trên mặt quầy bar chổ tiếp nối với tường đó chủ quán đặt ông địa quanh năm toe toét cười. Tro tàn rơi từ nhang lúc nào cũng vương vãi xung quanh, đôi khi làm lấm lem cái khuỷu tay áo len mỏng tôi hay mặc. Nhưng ko sao, dơ thì giặt. Tôi cứ thích ngồi trên cái ghế gỗ cao ngay góc đó. Vì nơi đó tôi dễ quan sát nụ cười nổi bật giữa lổn nhổn xung quanh, và nơi đó tôi dễ dàng cuối người trốn khi lão chủ quán người Maroc giương mấy chụp ảnh để quẳng lên FB.

Rồi sau An, tôi nói chuyện với người khác. Tôi nói chuyện với Marcel. Đó là những đêm quán vắng, khi cả quán bar chỉ có tôi và vài ng bạn của mình. Các bạn tôi thường đọc 1 vài tạp chí hoặc xoay sang tán phét với nhau trong thời gian tôi tán phét với Marcel. Marcel thua tôi dăm ba tuổi. Tôi ko muốn nhắc ra chính xác là thua bao nhiêu. Vì đó là một sự thật mà đối với tôi thật khó chấp nhận. Cha là người Philipin. Mẹ là người Mỹ gốc Scotland. Marcel thừa hưởng nước da nâu của cha và cái sóng mũi thanh tú của mẹ. Ấy là tôi đoán thế. Còn ánh mắt và nụ cười, tôi ko xác định là thừa hưởng từ ai. Marcel là thành viên của 1 nhóm nhạc mang cái tên đượm mùi phản chiến Pigeons on The Roof  từ thời học đại học ở Fullerton, California. Có 3 năm làm việc cho bộ phận IT của hãng máy bay Lockheed... 2 năm trước cậu bị cuốn vào làn sóng thất nghiệp khi kinh tế nước Mỹ suy thoái. Cũng 2 năm trước, mẹ cậu nhận nhiệm vụ tại lsq Mỹ thành phố này. Và cuối cùng, cậu đến đây. Và cuối cùng, cậu tìm thấy mình ở quán bar này mỗi đầu và cuối tuần, từ lời giới thiệu của 1 đồng nghiệp của mẹ với chủ quán. Marcel bảo rằng sẽ trở lại Mỹ khi nào mẹ cậu hết nhiệm kỳ.

Tôi bảo với Marcel rằng đã có 3 năm trời, để đi đến thành phố cậu học tôi thường lấy tuyến xe 37. Marcel ồ lên mừng rỡ như lâu ngày gặp đồng hương. Tôi cũng thấy khóe mắt mình cay cay. Tôi nhớ những buổi sáng rất sớm trời âm u đầy mây xám, sau khi xuống tuyến xe 56, tiếp tục đợi tuyến xe 37 ở ngã tư Euclide và Chapman, vừa nhảy lò cò vừa áp 2 bàn tay vào gáy để bớt rét, tôi đã nhớ Sài Gòn và những gì thuộc về nó quay quắt đến thế nào... Marcel nhìn tôi và cười bằng mắt. Tôi kể lại những câu chuyện lụn vụn của tôi cũng bằng ánh mắt của chính mình... Có rất nhiều thứ liên quan đến nước Mỹ mà tôi ko thể nào quên. Tôi nhớ gia đình có anh chị và mấy đứa cháu nghịch ngợm. Tôi nhớ bạn bè trắng bạn bè đen bạn bè vàng. Tôi nhớ cái bếp to đùng sáng loáng của khoa tôi học, nơi tôi từng trãi qua buổi sáng mùng 1 Tết với đứa bạn Thái và đứa bạn Hàn Quốc, nơi tôi cắn miếng bánh pizza mà ngậm ngùi nhớ lời mẹ dặn miếng ăn đầu tiên ngày đầu năm phải là miếng thịt gà. Tôi nhớ thư viện trường sáng đèn đến tận đêm, với những kệ gỗ khổng lồ ăm ắp sách, nơi tôi góp nhặt và nuôi nấng một giấc mộng chỉ có thể gọi là bé xíu bé xiu. Tôi nhớ những chuyến đi từ bờ Tây sang bờ Đông nước Mỹ; nhớ màu hoa anh đào hồng rực ấm áp dọc bờ sông Potomac ở thủ đô Washington; nhớ màu xanh thẫm ko vương mây trắng trên bầu trời Los Angeles. Và, tôi nhớ những ngày nhớ. Và, tôi nhớ cả những nỗi nhớ...

Cũng đến lúc Marcel phải quay lại với công việc của mình, cậu nói muốn hát tặng tôi một bài tôi tùy chọn. Tôi hỏi cậu có thể hát Sunrise Sunset  ko. Marcel nháy mắt cười, nói là thậm chí còn biết tôi muốn version nào nữa kia, rồi trở về cái bục gỗ nhỏ, vị trí hàng đêm của cậu, phía bên kia quầy bar.

Is this the little girl I carried... is this the little boy at play? ...I don't remember growing older when did they?...  When did she get to be a beauty... when did he grow to be so tall?...Wasn't it yesterday when they were small?

Giọng hát Marcel mộc mạc, miên man... Điệu đàn Marcel dịu dàng, tha thiết... Tôi thấy mình đi tới đi lui trên con đường dài ngút ngát... từ lúc còn bé con ngơ ngác mở to mắt đặt bước chân đầu tiên vào sân trường mẫu giáo Regina Parcis có cái bập bênh gỗ nữa đỏ nữa vàng... đến bây giờ ngáp vắng ngáp dài trong một quán bar trên một con đường tối, rất hiếm hoi người qua lại... Một đoạn đường dài với quá nhiều cuộc bể dâu... Sau này, cũng một buổi tối cuối mùa hè như thế, liệu tôi sẽ lại tìm thấy mình ở đâu ?

Sunrise, sunset... Swiftly fly the years... One season following another...laiden with happiness and tears...

3.

Gió thổi mạnh. Những giọt mưa bị quất lốp bốp bên ngoài khung kính rồi thành những dòng ngoằn ngoèo trượt dài, làm nhòa đi ngọn cao áp vàng nơi vỉa hè.

Khi ly daiquiri gần cạn đáy, Marcel buông đàn, đến quầy ngồi lên cái ghế trống bên cạnh tôi. Cậu hỏi cậu có thể đốt thuốc được ko. Tôi dấu tiếng thở dài, nói dĩ nhiên. Marcel xài diêm quẹt và hút một thứ thuốc tôi ko rõ hiệu, có cái bao bì vuông vuông bé bé như kiểu hộp bao cao su thường thấy trên các quầy trong siêu thị. Tôi nghĩ rằng loại thuốc ấy là cho phụ nữ, vì mùi khói thuốc nghe the the dìu dịu, nghe rất mong manh. Marcel nói bình thường ít khi thấy tôi đến ngày này. Tôi bảo tôi từ phòng tập ra, và bỗng nhiên thấy thật khát, cảm thấy thèm 1 thứ gì thật lạnh thật cay, nên tôi đến. Marcel nói hình như đây là lần đầu tiên tôi đến đây 1 mình. Tôi bảo sắp tới chắc sẽ thường, vì bạn bè tôi họ ngấy chổ này rồi. Vả lại, họ thật ra là thích nhạc máy hơn, họ thích đèn màu, và họ thích đông người hơn. Marcel cười, ánh mắt trong veo, nụ cười trong veo. Tôi cảm giác mình có thể bơi xuyên qua cái trong veo mênh mang đó của cậu, để trở về thời thơ ngây của rất nhiều năm trước, mà ko bị vấp váp gì.

Khói thuốc nhè nhẹ lấn quấn trước mặt, làm tôi chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua. Tôi thấy mình ở tầng 2 trong một ngôi nhà. Cửa sổ mở rộng. Có 1 chiếc máy bay trắng/đỏ vụt lên không trung, rồi ngay tiếp theo đó là 1 cột khói đen khổng lồ phụt ra phía đuôi chiếc máy bay đó. Màu trắng/đỏ và  màu đen nổi bật trên nền trời xanh ngăn ngắt. Tôi nhớ cột khói vút lên cao cao lắm, còn chiếc máy bay thì đâm sang ngang rồi bổ nhào, chầm chậm rơi như 1 đoạn phim tư liệu đươc chiếu chậm. Cảnh tượng lạ lùng và kỳ vĩ. Tôi chạy ra ban công ngó xuống thấy đám đông nháo nhào bỏ chạy. Một người đàn ông ngồi trên 1 chiếc 68 màu đen từ xa phóng tới, bị cánh máy bay vướng vào đầu, ông ta và chiếc xe loạng choạng văng ra một khoảng xa rồi ... chạy tiếp. Đám đông phía dưới nhòa đi, bé lại chỉ còn những chấm đen li ti nháo nhào như 1 đàn kiến vỡ tổ. Và tôi tự tỉnh dậy, ko bằng 1 cú hích nào. Chỉ là tự ngồi dậy, thế thôi. 

Marcel cười, bảo rằng khó hình dung một người như tôi lại có 1 giấc mơ như vậy. Tôi cười lại, sau khi dơ tay che miệng ngáp, rằng tôi ko rõ là cuộc sống mỗi ngày của một người có ảnh hưởng đến giấc mơ của họ ko. Nếu có, chắc tôi đang sống 1 cuộc đời khác, ko phải là của tôi. Marcel cười to hơn nữa. Rồi bỗng nhiên hỏi tôi rằng trong số những ng từng đi qua đời tôi, tôi yêu ai nhất. Tôi thấy mình có 1 thoáng nhíu mày, kiểu như suy nghĩ, rồi tôi kết luận là có nghĩa gì nữa đâu, đã đi qua đời tôi, có nghĩa là đã qua rồi, ko phải là hiện tại. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại. Tôi trả lời Marcel rằng yêu thì ko có nhất hay nhì. Yêu, là ngay tại thời điểm đó chỉ có một mà thôi. Vấn đề là yêu hay ko yêu. Marcel hỏi lại vậy thì tôi đang yêu hay ko yêu ? Tôi ngập ngừng hỏi lại cậu, giữa 1 người mà suy nghĩ về họ khiến cậu lơ ngơ vượt xe qua ngã tư khi đèn đang báo đỏ, với 1 người mà suy nghĩ về họ khiến cậu lơ ngơ dừng xe ngay ngã tư khi đèn đang ở màu xanh, thì nghĩa là cậu đang yêu ai ? Marcel cười hỏi tôi rằng tôi có tình yêu nào đơn giản hơn ko, kiểu yêu thì nói là yêu ấy. Tôi cười, uống nốt phần cocktail còn lại trong ly, rồi bảo ko có. Marcel bảo tuần rồi cậu có đi xem phim SATCT3. Cậu bảo cậu muốn hát trong đám cưới của tôi cái bài hát ấy, như trong phim ấy. Bài hát Sunrise Sunset mà cậu đã hát tặng tôi nhiều tuần trước. Tôi mỉm cười, bụng nhớ rằng, hình như tôi chưa từng có tình yêu nào đơn giản để có thể nghĩ đến được cái ngày tử tế ấy...

Câu chuyện dở dang khi có 1 đám khách trung niên nước ngoài đi vào, có trắng, có vàng, có cả nâu nâu. Họ mỉm cười thân thiện và hỏi cái bàn trống bên cạnh. Tôi gật đầu bâng quơ. Marcel thì thầm vào tai tôi 'make everything as simple as possible, but... not simpler' trước khi quay về bục gỗ, ôm đàn.  Có ai đó đề nghị I'm Yours. Marcel cười. Tôi thấy mình cũng thoáng cười. Tôi đã nhớ câu Marcel vừa thì thầm là của ai. Nghe nồng nàn mùi xì gà tỏa ra từ đám khách thân thiện mới vào, cảm thấy dễ chịu.

So I won't hesitate no more... no more... It cannot wait I'm sure...There's no need to complicate.. Our time is short...This is our fate, I'm yours..

Tôi vẫy tay chào Marcel, và nhận lại 1 nụ cười từ đôi mắt ko thông thường. An gọi cho tôi chiếc taxi. Loại taxi vàng với nhiều con số 1 bên thành xe, thường ngày hay đậu trước quán. Có hôm đậu nhiều đến mức tôi tưởng mình lại lạc về New York, nơi 3 năm trước, khi tôi rời đi, P. đã tặng cho tôi cái magnet dán tủ lạnh in hình chiếc taxi vàng như 1 biểu tượng đặc trưng nhất của thành phố.

Đt rung. Là tin nhắn của K. K bảo mới đi 1 ngày mà sao nhớ SG quá, vừa nhờ ks đổi vé máy bay, bất kỳ chuyến nào sớm nhất sau buổi làm việc sáng mai.

Khuya, các ngã ba, ngã tư đều chuyển sang chế độ đèn vàng... Tôi đang ngồi trên 1 chiếc xe ko phải do tôi lái... Cứ thế tôi thấy mình bình thản trôi mãi... trôi mãi... ko phải vượt, cũng ko phải dừng lại ở bất cứ ngã đường nào...

Tôi bấm đt. Thì thầm với K. rằng tôi cũng rất mong K. có mặt ở SG chiều mai để tôi rủ đi ăn lẩu cá kèo, nhưng thôi, ráng đợi đến tối lấy tàu lửa mà về, vì đêm qua tôi mơ thấy 1 chiếc máy bay to màu trắng/ đỏ rơi xuống đụng đầu 1 ông đi xe 68.

Và tôi nghe tiếng K. bật cười, rất khẽ, phía bên kia...

***

Chú thích: Đây ko phải truyện. Đây chỉ là những chi tiết có thật, trong cuộc sống thật, của một người rất thật, là mình. Các chi tiết thật được xếp 1 cách nháo nhào và hỗn loạn về thời gian, ko gian, địa điểm, lẫn giới tính kiểu râu ông nọ cắm cầm bà kia... để thành 1 sự thật ko tuyệt đối khác, mà người ta gọi là câu chuyện, chứ ko phải là truyện. Một câu chuyện ko có cốt 'chuyện', nên chỉ có thể gọi là những câu chữ.

  • Những câu chữ này dành tặng cho các tình yêu của mình, những người trong friendlist thường xuyên vào FB mình để like và comment ko mệt mỏi.
  • Những câu chữ này cũng dành tặng cho các tình yêu của mình, những ng trong friendlist thường xuyên vào FB mình nhưng ko để lại dấu vết.
  • Những câu chữ này cũng có thể dành tặng cho những ai ko trong friendlist của mình (nhưng vẫn thường xuyên lén lút vào xem cũng ko mệt mỏi và ko để lại dấu vết) nếu muốn được tặng, hihi...

Tổng cộng 3,93 words. Định edit bớt lại nhưng thoai kệ. Nhiều vậy nên phải đợi đến cuối tuần mới dám post nà, haha...

 

Sunday 22 August 2010

Sun, Aug. 22, 2010 - Zú, Muối, Biến Thái, Nhan Sắc & Điều Ko Thể Quyết Định...

1.

Xem lại phần calendar trong điện thoại, đếm được từ đầu năm đến giờ mình ra rạp coi tổng cộng 10 bộ phim. Trời ơi thật là 1 kỷ lục đáng ghi nhận. Đáng ghi nhận nhất là mình chỉ phải trả tiền vé 3 lần, trong đó có hết 2 lần phải trả là vì mình đi coi phim hoạt hình với các siêu nhân bé bỏng trong nhà, mà các siêu nhân bé bỏng thì hông bao giờ có tiền.

Lần hoạt hình thứ nhất là Toy Story 3. Lần đó đi với 5 siêu nhân, và T. Có T, mọi thứ ổn thỏa cả, ko có gì đáng bàn. Các siêu nhân đều iu quý T vì T thích chơi với con nít, ngưỡng mộ T vì T biết xếp sao may mắn, thiên nga, với lại tàu bay. Khi coi phim, thắc mắc gì cũng vói sang hỏi T, mắc đái cũng kêu T. T trả lời tất, dẫn đi đái tất. T đáng iu vô cùng. Nhiệm vụ của mình chỉ đơn giản là ngồi đó, vừa len lén ăn bớt popcorn và uống bớt Coke vì sợ các siêu nhân bị bịnh béo phì (béo phì thì hông thể bay bổng), vừa hoang mang vì hông biết bọn siêu nhân bé xíu này hiểu được bao nhiêu phần trăm tính nhân văn vô cùng cực của bộ phim làm người lớn cũng phải vừa bốc popcorn vừa ngậm ngùi nhớ về thời con trẻ như thế này.

Lần hoạt hình thứ hai là Despecable Man. Trưa thứ Hai, nên chỉ có mỗi mình mình với 3 siêu nhân. Jilo 7 tuổi, Bol 6 tuổi & Barby 5 tuổi. Dắt díu nhau trong bóng tối vì vô trễ 10p, cuối cùng cũng yên vị đâu vào đấy. Jilo và Bol ngồi bên trái, Barbie ngồi bên phải. Barbie bé như cái kẹp tóc, thắt 2 bím 2 bên, mắt tròn xoe long lanh nhìn chú Gru trên màn ảnh. 'Con uống nước giờ chưa ? '... 'Dạ, uống'.... Mở nắp lon Twister, cắm cái ống hút, dúi tận tay Barbie...' nè, con cẩn thận, coi chừng nước đổ xuống đùi là rít lắm nha hông'... 'Dạ, hông đổ'... Một giây sau đó, mình ước gì mình chưa từng dặn dò... Má Thỉ ơi, đổ rồi... Thò tay xuống đùi, trời đất ơi, ướt sủng 2 ống quần đùi. Nghiến răng kèn kẹt, mình rít lên... 'mới vừa dặn làm sao ????'... Tiếng rít ko có giá trị gì cả, vì đôi mắt kia ko thèm chớp cũng ko có ý định rời màn hình. Lúi húi 1 lúc thì 2 cái ống quần bé xíu đó cũng tạm khô và hết rít, mình đảo sang trái rồi sang phải... 'ai đái hông ?'... Lời chào mời hông có tí hấp dẫn, nên hông có tiếng trả lời, mình thở phào nhẹ nhõm, ngã lưng vào ghế và nhanh chóng... ngủ gục. Đoán chừng lơ mơ chưa được 3p, thấy bàn tay mát lạnh bé xiu bấu lấy cánh tay phải mình lay mạnh...'má Thỉ, dzú hả ?' ... Giật mình nhỏm dậy ngó quanh...' dzú gì con, đâu ?' ...'Kìa, đó là 2 cái dzú hả?'... Ngó lên thì màn hình vừa chuyển qua cảnh khác, chẳng thấy gì dzú cả...' Ừ, dzú đó, coi tiếp đi con'... Ủa sao có dzú trong phim này cà? Mình ước gì mình đừng ngủ quên... Dzú ai thế nhỉ ??

Trên đường về, bày đặt hỏi han....'tụi con coi hiểu gì hông dzạ?'... 'Dạ, hiiiiiiiiểu'... 'Nghe tiếng hay đọc phụ đề ?'... 'Dạ, nghe tiếng, đọc hông kịp'... Chài, giỏi quá hà... 'Tụi con thích hông ?'... Jilo hồn nhiên... 'Dạ thích, mà phim này ngắn quá ha Bol ha'.... 'Ủa ngắn là sao ?', mình thắc mắc... 'Dạ hồi con đi coi Transformer con ăn hết popcorn của con, uống hết lon nước của con, rồi con ăn qua popcorn của Bol thì phim mới hết, còn phim này con chưa ăn hết, uống cũng chưa hết'... Chài ai, Transformer là phim của trẻ con sao ta ? 'Transformer là hoạt hình hả, hay hông ?'...' Dạ phim người đóng, tụi con hông hiểu, mà hihi dzui lắm trong phim ngta hun nhau quá chời luôn Bol ha'... 'Hả, ai dẫn đi coi ?' ...' Dạ, ba anh Bel'....' Sao ba anh Bel dẫn đi coi phim ngừi lớn ???.'.. 'Dạ tại vô rạp mà trễ xuất phim con nít..hihi coi hun cũng dzui lắm má Thỉ...hông sao đâu má Thỉ...'.....' ?????!!!!!'

2.

Phim Mỹ lúc nào cũng cực hay ở lời thoại. Ko bao giờ thừa, ko bao giờ thiếu, nên chẳng bao giờ phải nghe các nhân vật chính bất thình lình cười hê hê. Chỉ là tốc độ phim luôn nhanh, khán giả nghe mà ko kịp nhớ, nghe ko kịp để mà phân tích, nên dễ bị lost.

Từ đầu đến cuối, Muối gần như luôn giữ ánh mắt sắc lạnh. Ánh mắt đó chỉ ấm lên mỗi khi có tình tiết nào liên quan tới anh chồng nghiên cứu nhện, và có 1 lần trào ra sự uất ức khi nhìn thấy sự tráo trở của ng mà Muối tin cậy. Chính vì điều đó, có 2 cảnh trong phim mà mình điên cuồng thích, vì diễn tiến tâm lý vô cùng hợp lý, đó là cảnh Muối quật chai rượu lên đầu sư phụ, và cảnh Muối nhảy qua lan can để dùng dây xích tay thít chết kẻ tráo trở. Những kẻ sống mà ko thật sự có tình người trong tâm khảm, xứng đáng nhận những cái chết kiểu như dzị. Go kill them ! Hehe... Nhưng, cái mà mình thật sự điên cuồng thích ở đây, chính là sự biến thái của những ng viết kịch bản phim, cả Salt lẫn Inception. Đầu óc người thông thường, ko bao giờ viết được như dzậy (Khùng khùng kiểu QD thì cũng chỉ viết ra được nhảm nhảm kiểu NNHRR mà thui). Những ai từng bị Dan Brown quăng lên quật xuống, chắc sẽ ko gặp nhiều khó khăn để đoán trước được những cái twists trong phim Salt. Nhưng, những tình tiết để dẫn đến những cái twists đó, thì phải biến thái lắm mới sáng tạo ra được. Cụ thể là cảnh Muối dùng dây xích tay và bay ng qua lan can kể trên đó..., rất thông minh, rất tinh tế, rất quả cảm, rất oai hùng, và rất phụ nữ ! Bởi vì đàn ông, nếu đúng là đàn ông, sẽ ko có kiểu báo thù điên loạn như thế đâu. Còn Inception thì thôi rồi, biến thái từ đầu tới cuối... Cứ thấy cái cô gái trong phim xây dựng thành phố trong tầng giấc mơ thứ 2 của cô ấy thì hiểu, tuyết trắng, xe trượt, lựu đạn, tiểu liên, đại liên, hình như có đại bác nữa haha... Gần như những ai xem Salt xong đều thấy thích. Có quá nhiều lý do để ngta ko thể ko thích. Nhưng Inception thì ko. Chỉ có ai thật sự biến thái, thật sự ít nhiều nhìn thấy bản thân mình qua nhiều tầng lớp giấc mơ của các nhân vật, thì xem phim này mới có thể hiểu, và thấy cảm động biết là chừng nào..., dù hôm đó mệt quá mình cũng có ngủ gục mất dăm ba phút.

3.

Nhìn Ngô Bảo Châu nhỏ bé, đứng lọt thỏm giữa những thiên tài thế giới trên bục nhận giải, mà thương. Như 1 ấn dụ, VN ta, tính toàn diện nói chung, về kinh tế lẫn chính trị và nghệ thuật, là 1 hình ảnh kém đẹp tương tự vậy so với phần lớn bạn bè năm châu. Nhưng chính vì vậy, mà thấy Ngô Bảo Châu đẹp. Cái đẹp tỏa rạng rỡ khi trí tuệ của anh đã giúp cho triệu triệu người Việt Nam gỡ lại được chút sĩ diện khi cầm passport xanh lá cây đứng ngơ ngác giữa các sân bay quốc tế.

Trong đêm chung kết cuộc thi HHTG người Việt tối hôm qua, đẹp nhất, theo mình, là các anh Il Divo với version Unbreak My Heart mình thích nhất: Regresa A Mí. Đẹp nhì, theo mình, là bộ đồ màu đen của bạn Thúy 'Hường' Elite. Đẹp ba, mới là bạn Diễm Hương. Bạn í hoa hậu là đúng rồi, tuy trả lời ứng xử hông hay ho gì (vì câu hỏi cũng đâu có hay ho gì), nhưng được cái là mặt mũi sáng tinh tươm, nhìn góc độ nào cũng ko thấy thiếu hụt. Riêng bạn Kiều Khanh thì mình hông hiểu sao mọi ng lại thích thế. Từ đầu đến cuối buổi cứ thấy nhe răng cười như kiểu bị xịt keo. Có 1 khoảnh khắc mình nhận ra bạn ấy muốn ngậm miệng lại 1 chút cho đỡ mõi nhưng miệng đã ko khép lại đc nữa. Nói thật là hơn 20 năm qua, mình chưa từng thấy 1 gương mặt nào đẹp và thần sắc rực rỡ như gương mặt của Hoa Hậu Áo Dài 1989 cả. Nên đến tận bây giờ, định nghĩa về nhan sắc vật lý của mình vẫn luôn là bốn từ... Đỗ Thị Kiều Khanh...

4.

Năm nay sao thời gian trôi nhanh quá. Má bảo là nữa năm bây giờ bằng 1 năm của rất nhiều năm về trước. Nhìn lại, cũng tự thấy mình sống hối hả hơn trước rất nhiều. Và cũng chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình lại out of control nhiều như thế. Và cũng chưa bao giờ thấy yêu thương trong lòng lại dâng cao cùng lúc tới mấy ngọn đồi như bây giờ, hihi... Có nhiều lúc chẳng còn biết là đang thật hay mơ nữa... Có khi bây giờ, bắt chước nhân vật Cobb, xoáy 1 con vụ lên bàn, mình cũng sẽ ko quyết định được, là mình muốn nó sẽ dừng lại, hay là cứ xoay mãi... xoay mãi... 

 

 

Tuesday 17 August 2010

Tue, Aug. 17, 2010 - 896 Bậc Thang & Nụ Cười Của Người Vừa Đi Qua Cơn Bão...

Một tuần bơi 3 buổi, mỗi buổi bơi 1 giờ, 1 giờ bơi 10 vòng, vị chi là nữa cây số, tính ra 1 tuần bơi 1 cây số rưỡi. Một tuần đến phòng tập 2 buổi. Một tuần ra sân 1 lần, 1 lần quất 200 gậy. Một tuần ngủ với Má 3-5 đêm. Một tuần uống 2 than thuốc mọc tóc. Một tuần chat khuya 2-3 đêm. Một tuần đón các cháu 5 buổi, rửa đít cho các cháu hàng ngày. Một tuần đi uống cocktail 2 lần. Một tuần đi nghe C 1 lần. Một tuần nghe Sunrise Sunset 7 lần, nghe One Night Only 8 lần, nghe Let Me Get To Know You 27 lần, Một tuần ngủ nướng 2 lần. Mai mốt, sẽ thêm 1 tuần thổi Harmonica 7 lần, tung hứng chai lọ 3 lần.

Hông biết có phải vì mình sống lành mạnh như vậy hông mà có sự cớ này. Sáng nay đám giỗ Bà Ngoại. Để xong cái công đoạn cắm hoa cúng vô các bình, bày biện bàn ăn, lau chùi lư đèn, bưng bê đồ ăn dọn lên bàn cúng, mình phải đi từ tầng 1 là nhà bếp lên tầng 3 là phòng thờ, tổng cộng 16 vòng. Từ 1 lên 3, tổng cộng 28 bậc. Vị chi là 448 bậc. Sau khi nhang tàn, sau khi Ba đốt áo dài, nón lá, gậy, tiền đô, tiền Việt, vàng lá, vàng thỏi, mình phải dọn dẹp và bưng bê đồ xuống. Vậy là thêm 16 lần nữa, vị chi là 448 bậc nữa. Tổng cộng buổi sáng đến trưa mình đi khoảng 1,000 bậc cầu thang có nói thách 1 chút. Nhưng mình tuyệt nhiên hông thấy chân run lưng mỏi, hông thấy thân thể nặng nề, hông thấy mệt nhọc. Mình cứ băng băng lên lên xuống xuống như sơn dương leo núi vậy. Khác hẳn 2 năm trước, khi mình đầu tiên đặt chân vào nhà này và lê vali lên tầng 3 phòng mình. Mình còn nhớ lần đó, mình thở hồng hộc, và rũ xuống, như kẻ bại trận gục dưới chân kẻ thù.

Trời ơi, vậy mà giờ tự nhiên sáng nay mình biến thành sơn dương, nghĩa là tự nhiên mình biến thành dê núi. Là vì đâu ? Vì mình sống lành mạnh như lịch thể dục mình vừa kể.

Hay là vì nồi lẫu tối hôm qua ?

Lâu rồi mới thấy có người nêm nếm lẫu giống Má của mình. Dù ai khen hay chê, dù chủ nhân nồi lẫu khiêm tốn phủ nhận,  mình cũng vẫn thấy là ngon nhất xứ.

Trong tiếng nói tiếng cười của những người bạn hông phải bạn của mình, mình bó gối ăn lẫu ngon lành, ăn quá trời, ăn quá đất, và mình thấy cuộc sống vui vẻ và thoải mái và nhẹ nhàng, và ước gì phải chi mình hông đang có mối ưu tư về tiền tiền tiền...

Mình thành dê núi. Là tại mình tuân thủ lịch hoạt động thể dục đều đặn. Là tại nồi lẫu ngon nhất xứ.

Hay là tại vì những nụ cười hồn nhiên vô tư xung quanh nồi lẫu đó ?

Nhà nhỏ xíu, nhưng được tự do, được làm chủ, được tự quyêt định vận mệnh của bản thân. Mừng cho một khởi đầu bất ngờ không tính trước nhưng lại có dấu hiệu rất tốt đẹp, em nhé :-*

Có những thứ hạnh phúc giản dị, đủ biến 1 ng thành 1 con sơn dương, hay còn được gọi là con dê núi. Đó là thứ tình cảm yêu thương trìu mến lan tỏa trong lòng khi nhìn một người nói cười rộn rã quên cả ăn (lẫu), khi nhìn nụ cười lấp lánh hạnh phúc của người vừa tự mình đi qua cơn bão... Phải ko ? 

Chắc vậy rồi, còn phải hỏi ! Hihi...

 

Saturday 14 August 2010

Sat, Aug. 14, 2010 - Make It Different...

I took this pic at Hoi An where D &  I spent our summer vacation together 3 & half years ago. It was around 4  in a very peaceful afternoon on a very beautiful day, i still remember. We two was riding 2 bicycles back & forth between quiet small alleys next to the riverside, when my breath was taken away by this man. The way he sat in his own house, somehow, reminding me of The Thinker the sculpture, a famous work of Auguste Rodin placed in Rodin Museum, which took me hours to contemplate when i was in Paris several years ago.

I'm not sure what exactly The Thinker by Rodin was thinking about. But i have no doubt that it must've been something about philosophy, through his appearance that Rodin successfully depicted. With a hand under his chin, it totally makes The Thinker by Rodin different from The Thinker by me. My man, the man i caught in that random moment i mean, with his left hand tearing his hair out, must've been thinking about something that meannnnn & smaaaaalleeeeer but so truuuueeee -  money, money, money !

I'm sure that no one in this earth could thoroughly understand this man like i do, because i've often had the same matter these days. I have lots of pics need to be edited. I have lots of thoughts, stories, emotions need to be written down. I have lots of dirty clothes need to be thrown into washing machine. I have lots of plants need to be watered. I have lots of colorful fishes need to be fed up. I have lots of little nieces & nephews need to be brought to cinema & ice cream shop. I have kgsss of fat around my belly need to be burned down. I have lots of love need to be given away. I just don't have money to start my own dream business !!! :((

And if this man had long hair, i can bet that you wouldnot see any difference between him & the current Me.

And I'm sitting here, with my face down on my knees, tearing my salty hair out, thinking about what one couldnot get if just sit there thinking about... ah ah ah ah ahhhhhh !!!!

Money, money, money...Thats too bad.... So I must leave, Ill have to go...to Las Vegas or Monaco... and win a fortune in a game... my life will never be the same...

Wednesday 11 August 2010

Wed, Aug. 11, 2010 - Mưa Rơi Dày Mùa Ngâu...

 

Tháng này, tất cả quạ đen đều bị xói đầu. Truyện kể thế. Bởi lũ quạ thương đôi tình nhân Ngưu Lang Chức Nữ phải xa nhau, nên bay lên trời nối đuôi nhau làm cầu Ô Thước, cho đôi tình nhân đạp lên đầu, băng qua sông Ngân ôm nhau mừng mừng tủi tủi mỗi năm một lần. Mỗi năm 1 lần. Không biết đạp kiểu gì, ấy mà con người ta xói hết cả đầu.

Tháng này, trời luôn mưa tầm tả, truyện bảo là do nước mắt của đôi tình nhân ấy. À, tại vì đôi tình nhân ấy. Chỉ là chuyện 2 người trời ơi đất hỡi yêu nhau thôi, mà náo loạn cả trần gian.

Mà trần gian thì lại có cả tỷ đôi yêu nhau như thế. Hèn chi trần gian lúc nào cũng rần rần. Ừ mà nước mắt ngày chia xa của họ, biết trôi đi đâu nhỉ? Và nước mắt ngày đoàn tụ của họ, biết rơi xuống đâu ?

Ây da. Không biết. Không biết trôi đi đâu, không biết rơi xuống đâu. Chỉ biết rằng cuộc đời của mỗi người, có đôi ba lần thấy vai mình đẫm nước.

***

Một đêm rất khuya của ngày đầu tuần. Là mới hôm kia, qua rạng sáng thứ Ba. Em buzz mình trong YM, và em khóc nức nở. Em buồn chuyện gia đình. Em bảo rằng chưa bao giờ em buồn như thế, còn buồn hơn cái ngày của 4 năm trước, khi người yêu của em bỏ rơi em (ây da, cái đứa ấy khốn nạn ghê nà). Mình nghĩ trong bụng rằng đúng thế rồi. Ai cũng đau vì vết thương mới nhất, vì nó là cái đang thật sự hiện hữu, dù có thật sự nặng hay không. Thế nên người ta mới hát 'chưa có bao giờ buồn như hôm nay' ... Đâu có thấy ai hát chưa có bao giờ buồn như hôm qua đâu.

Nhà mỗi người mỗi cảnh. Thương em quá đi. Cứ bên kia em gõ một câu, thì bên này một hàng nước mắt của mình rơi xuống. Thương phần em thiệt thòi. Thương phần mình ngu dốt bấy lâu không nhận ra mình thật sự có phước.

Nói với em rất nhiều điều. Nói đã đời rồi mới hay cái gì em cũng đã biết, cái gì em cũng hiểu hết, dù tuổi đời của em, so với mình, là bé xíu, bé xíu, bé xíu. Nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp em. Em cười như hoa thế. Lúc đó chẳng bao giờ hình dung được đời em lại lắm nỗi gập ghềnh. Khi không còn biết điều gì hơn nữa để khuyên em, đành bảo em một câu muôn đời, em cố gắng chịu đựng em nhé, rồi sẽ qua, sẽ qua. Em bướng bỉnh bảo ai cũng khuyên em cố gắng, nhưng lần này em cố gắng không nổi rồi. Trong hai hàng nước mắt, mình gõ lộc cộc lên bàn phím, sẽ nổi em à. Con người có khả năng thích nghi và chịu đựng rất giỏi. Vì thế, sống thọ hơn muôn loài, trừ cá voi hay cá heo gì đấy thôi. Đâu phải khi người ta ngưng khóc, là mọi chuyện đã êm xuôi. Khi người ta ngừng khóc, là lúc sự chịu đựng bắt đầu. Trần gian này hiện giờ có 4 tỷ người, thì trong đó có lẽ có hơn 2 tỷ đang chịu đựng, 2 tỷ con người còn lại sẽ bắt đầu khóc và sẽ bắt đầu chuỗi ngày chịu đựng sau đó, nay mai thôi. Vì con người sinh ra đời, là để làm cái chuyện chịu đựng đó, bên cạnh một số chuyện khác.

Tất nhiên là hôm ấy mình hông có gõ chuyện cá voi, cá heo, với chuyện 4 tỷ người lên bàn phím, vì mình bận khóc. Mình chỉ nói về khả năng chịu đựng của con người thôi. Và tất nhiên là mình hông có chủ ý tiêu cực gieo vào đầu em cái thiên chức buồn rầu đó của con người khi được sinh ra đời. Ý của mình chỉ giản dị là, đời người vui đó buồn đó, được đó mất đó, là cái điều gì đương nhiên lắm, ít nhiều gì ai cũng phải trãi qua, và tất cả sẽ qua hết. Chỉ cần ta nín thở chờ ngày nó qua, bên cạnh việc phải làm thêm một số chuyện khác. Mặt trời to thế, nóng thế, được người ta gọi là ông Trời, mà còn có lúc phải lặn nữa là. Nói gì những nổi buồn. Nói gì những niềm đau.

***

Lúc nãy, bên ngoài khung cửa sổ, trời âm u và mây quên trôi. Bây giờ, sau khi ăn xong tô mì gói, bên ngoài khung cửa sổ, mưa đã rơi dày, thật dày. Bão nổi ở đâu thế ?

Hôm đó, không chỉ gõ lên bàn phím bấy nhiêu đó thôi. Mình còn gõ nhiều lần cái này, trong hai hàng nước mắt, >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-* >:D< :-*... là gõ hẳn hòi, hông có chơi copy rồi paste... Khi người ta thật lòng, người ta hông có chơi cắt dán.

Bây giờ, ngồi ngó mưa rơi, gõ những dòng này, như là một lời tự thú. Vì đã khuyên em rất nhiều điều, mà phần lớn trong số đó mình cũng hông có tin chắc lắm. Chỉ là thấy cần phải nói với em điều gì đấy, để em biết mình không lẻ loi, để em cảm nhận được chút ấm áp, trong một đêm lòng em nhiều bão giông... Chắc là em hiểu, em nhỉ, hihi.

 

When Chức Nữ meets Ngưu Lang

When Chức Nữ meets Ngưu Lang... [Nha Trang, end of Jul. 2010.]

 

Sunday 1 August 2010

Sun, Aug 1, 2010 - Mocking Bird...

 

They say, normally, everyone gets cold only once per season. Guess that i must've been much better than that 'everyone' because i've recently got the second one. Fever, headache, pains, fatigue, sore throat..., what an unpleasant experience.

Since it's true that i'm properly not a normal person (but a stupid one), the heavy cold couldn't keep me from going out & moving in the rain just to trace the fascinating singing voice of a Mocking bird in the darkness, yesternite.

I was drinking a Corona (a good choice, i do think, to treat the cold instead of eating some tablets of Decogel or having any kinds of cocktail), watching, listening to, & being deep in thought about that lovely bird, & wondering if I should do all the way to get the bird into my real world, being my own real, anchoring my silly heart ...

The bird suddenly stopped singing and flied to somewhere for a while, which made me wake up from the thought. The universe returned to the temporary silence. I laughed at myself, remembering the other truth that having someone or something in your life would obviously be a certain result of the so-called destiny. And there's no one in this world able to make their own destiny by themselves. God creates it, God plays the game in His way, definitely. And, somehow He always makes it so different from our dream... So, I felt lost... felt so lost... imagining if my life would be just black & white without that soulful singing voice, some day.

It was right midnite when I left the bush where the bird was still innocently singing inside after flying back. The heavy cold slightly did prove its power. It snuffed my nose up, totally blocked my sense of smell away from the scent of the ilang-ilang tree which quietly stays at the street corner leading back to my home. And in the end, I found myself senselessly stayed front of my house's white gate. The moon was fading far above, hiding itself behind the floating silver clouds. At that moment, I did see myself being back & floating in the sparkling light of that long hallway once again... on my mind...

The nite seemed not to be over...