Sunday 22 August 2010

Sun, Aug. 22, 2010 - Zú, Muối, Biến Thái, Nhan Sắc & Điều Ko Thể Quyết Định...

1.

Xem lại phần calendar trong điện thoại, đếm được từ đầu năm đến giờ mình ra rạp coi tổng cộng 10 bộ phim. Trời ơi thật là 1 kỷ lục đáng ghi nhận. Đáng ghi nhận nhất là mình chỉ phải trả tiền vé 3 lần, trong đó có hết 2 lần phải trả là vì mình đi coi phim hoạt hình với các siêu nhân bé bỏng trong nhà, mà các siêu nhân bé bỏng thì hông bao giờ có tiền.

Lần hoạt hình thứ nhất là Toy Story 3. Lần đó đi với 5 siêu nhân, và T. Có T, mọi thứ ổn thỏa cả, ko có gì đáng bàn. Các siêu nhân đều iu quý T vì T thích chơi với con nít, ngưỡng mộ T vì T biết xếp sao may mắn, thiên nga, với lại tàu bay. Khi coi phim, thắc mắc gì cũng vói sang hỏi T, mắc đái cũng kêu T. T trả lời tất, dẫn đi đái tất. T đáng iu vô cùng. Nhiệm vụ của mình chỉ đơn giản là ngồi đó, vừa len lén ăn bớt popcorn và uống bớt Coke vì sợ các siêu nhân bị bịnh béo phì (béo phì thì hông thể bay bổng), vừa hoang mang vì hông biết bọn siêu nhân bé xíu này hiểu được bao nhiêu phần trăm tính nhân văn vô cùng cực của bộ phim làm người lớn cũng phải vừa bốc popcorn vừa ngậm ngùi nhớ về thời con trẻ như thế này.

Lần hoạt hình thứ hai là Despecable Man. Trưa thứ Hai, nên chỉ có mỗi mình mình với 3 siêu nhân. Jilo 7 tuổi, Bol 6 tuổi & Barby 5 tuổi. Dắt díu nhau trong bóng tối vì vô trễ 10p, cuối cùng cũng yên vị đâu vào đấy. Jilo và Bol ngồi bên trái, Barbie ngồi bên phải. Barbie bé như cái kẹp tóc, thắt 2 bím 2 bên, mắt tròn xoe long lanh nhìn chú Gru trên màn ảnh. 'Con uống nước giờ chưa ? '... 'Dạ, uống'.... Mở nắp lon Twister, cắm cái ống hút, dúi tận tay Barbie...' nè, con cẩn thận, coi chừng nước đổ xuống đùi là rít lắm nha hông'... 'Dạ, hông đổ'... Một giây sau đó, mình ước gì mình chưa từng dặn dò... Má Thỉ ơi, đổ rồi... Thò tay xuống đùi, trời đất ơi, ướt sủng 2 ống quần đùi. Nghiến răng kèn kẹt, mình rít lên... 'mới vừa dặn làm sao ????'... Tiếng rít ko có giá trị gì cả, vì đôi mắt kia ko thèm chớp cũng ko có ý định rời màn hình. Lúi húi 1 lúc thì 2 cái ống quần bé xíu đó cũng tạm khô và hết rít, mình đảo sang trái rồi sang phải... 'ai đái hông ?'... Lời chào mời hông có tí hấp dẫn, nên hông có tiếng trả lời, mình thở phào nhẹ nhõm, ngã lưng vào ghế và nhanh chóng... ngủ gục. Đoán chừng lơ mơ chưa được 3p, thấy bàn tay mát lạnh bé xiu bấu lấy cánh tay phải mình lay mạnh...'má Thỉ, dzú hả ?' ... Giật mình nhỏm dậy ngó quanh...' dzú gì con, đâu ?' ...'Kìa, đó là 2 cái dzú hả?'... Ngó lên thì màn hình vừa chuyển qua cảnh khác, chẳng thấy gì dzú cả...' Ừ, dzú đó, coi tiếp đi con'... Ủa sao có dzú trong phim này cà? Mình ước gì mình đừng ngủ quên... Dzú ai thế nhỉ ??

Trên đường về, bày đặt hỏi han....'tụi con coi hiểu gì hông dzạ?'... 'Dạ, hiiiiiiiiểu'... 'Nghe tiếng hay đọc phụ đề ?'... 'Dạ, nghe tiếng, đọc hông kịp'... Chài, giỏi quá hà... 'Tụi con thích hông ?'... Jilo hồn nhiên... 'Dạ thích, mà phim này ngắn quá ha Bol ha'.... 'Ủa ngắn là sao ?', mình thắc mắc... 'Dạ hồi con đi coi Transformer con ăn hết popcorn của con, uống hết lon nước của con, rồi con ăn qua popcorn của Bol thì phim mới hết, còn phim này con chưa ăn hết, uống cũng chưa hết'... Chài ai, Transformer là phim của trẻ con sao ta ? 'Transformer là hoạt hình hả, hay hông ?'...' Dạ phim người đóng, tụi con hông hiểu, mà hihi dzui lắm trong phim ngta hun nhau quá chời luôn Bol ha'... 'Hả, ai dẫn đi coi ?' ...' Dạ, ba anh Bel'....' Sao ba anh Bel dẫn đi coi phim ngừi lớn ???.'.. 'Dạ tại vô rạp mà trễ xuất phim con nít..hihi coi hun cũng dzui lắm má Thỉ...hông sao đâu má Thỉ...'.....' ?????!!!!!'

2.

Phim Mỹ lúc nào cũng cực hay ở lời thoại. Ko bao giờ thừa, ko bao giờ thiếu, nên chẳng bao giờ phải nghe các nhân vật chính bất thình lình cười hê hê. Chỉ là tốc độ phim luôn nhanh, khán giả nghe mà ko kịp nhớ, nghe ko kịp để mà phân tích, nên dễ bị lost.

Từ đầu đến cuối, Muối gần như luôn giữ ánh mắt sắc lạnh. Ánh mắt đó chỉ ấm lên mỗi khi có tình tiết nào liên quan tới anh chồng nghiên cứu nhện, và có 1 lần trào ra sự uất ức khi nhìn thấy sự tráo trở của ng mà Muối tin cậy. Chính vì điều đó, có 2 cảnh trong phim mà mình điên cuồng thích, vì diễn tiến tâm lý vô cùng hợp lý, đó là cảnh Muối quật chai rượu lên đầu sư phụ, và cảnh Muối nhảy qua lan can để dùng dây xích tay thít chết kẻ tráo trở. Những kẻ sống mà ko thật sự có tình người trong tâm khảm, xứng đáng nhận những cái chết kiểu như dzị. Go kill them ! Hehe... Nhưng, cái mà mình thật sự điên cuồng thích ở đây, chính là sự biến thái của những ng viết kịch bản phim, cả Salt lẫn Inception. Đầu óc người thông thường, ko bao giờ viết được như dzậy (Khùng khùng kiểu QD thì cũng chỉ viết ra được nhảm nhảm kiểu NNHRR mà thui). Những ai từng bị Dan Brown quăng lên quật xuống, chắc sẽ ko gặp nhiều khó khăn để đoán trước được những cái twists trong phim Salt. Nhưng, những tình tiết để dẫn đến những cái twists đó, thì phải biến thái lắm mới sáng tạo ra được. Cụ thể là cảnh Muối dùng dây xích tay và bay ng qua lan can kể trên đó..., rất thông minh, rất tinh tế, rất quả cảm, rất oai hùng, và rất phụ nữ ! Bởi vì đàn ông, nếu đúng là đàn ông, sẽ ko có kiểu báo thù điên loạn như thế đâu. Còn Inception thì thôi rồi, biến thái từ đầu tới cuối... Cứ thấy cái cô gái trong phim xây dựng thành phố trong tầng giấc mơ thứ 2 của cô ấy thì hiểu, tuyết trắng, xe trượt, lựu đạn, tiểu liên, đại liên, hình như có đại bác nữa haha... Gần như những ai xem Salt xong đều thấy thích. Có quá nhiều lý do để ngta ko thể ko thích. Nhưng Inception thì ko. Chỉ có ai thật sự biến thái, thật sự ít nhiều nhìn thấy bản thân mình qua nhiều tầng lớp giấc mơ của các nhân vật, thì xem phim này mới có thể hiểu, và thấy cảm động biết là chừng nào..., dù hôm đó mệt quá mình cũng có ngủ gục mất dăm ba phút.

3.

Nhìn Ngô Bảo Châu nhỏ bé, đứng lọt thỏm giữa những thiên tài thế giới trên bục nhận giải, mà thương. Như 1 ấn dụ, VN ta, tính toàn diện nói chung, về kinh tế lẫn chính trị và nghệ thuật, là 1 hình ảnh kém đẹp tương tự vậy so với phần lớn bạn bè năm châu. Nhưng chính vì vậy, mà thấy Ngô Bảo Châu đẹp. Cái đẹp tỏa rạng rỡ khi trí tuệ của anh đã giúp cho triệu triệu người Việt Nam gỡ lại được chút sĩ diện khi cầm passport xanh lá cây đứng ngơ ngác giữa các sân bay quốc tế.

Trong đêm chung kết cuộc thi HHTG người Việt tối hôm qua, đẹp nhất, theo mình, là các anh Il Divo với version Unbreak My Heart mình thích nhất: Regresa A Mí. Đẹp nhì, theo mình, là bộ đồ màu đen của bạn Thúy 'Hường' Elite. Đẹp ba, mới là bạn Diễm Hương. Bạn í hoa hậu là đúng rồi, tuy trả lời ứng xử hông hay ho gì (vì câu hỏi cũng đâu có hay ho gì), nhưng được cái là mặt mũi sáng tinh tươm, nhìn góc độ nào cũng ko thấy thiếu hụt. Riêng bạn Kiều Khanh thì mình hông hiểu sao mọi ng lại thích thế. Từ đầu đến cuối buổi cứ thấy nhe răng cười như kiểu bị xịt keo. Có 1 khoảnh khắc mình nhận ra bạn ấy muốn ngậm miệng lại 1 chút cho đỡ mõi nhưng miệng đã ko khép lại đc nữa. Nói thật là hơn 20 năm qua, mình chưa từng thấy 1 gương mặt nào đẹp và thần sắc rực rỡ như gương mặt của Hoa Hậu Áo Dài 1989 cả. Nên đến tận bây giờ, định nghĩa về nhan sắc vật lý của mình vẫn luôn là bốn từ... Đỗ Thị Kiều Khanh...

4.

Năm nay sao thời gian trôi nhanh quá. Má bảo là nữa năm bây giờ bằng 1 năm của rất nhiều năm về trước. Nhìn lại, cũng tự thấy mình sống hối hả hơn trước rất nhiều. Và cũng chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình lại out of control nhiều như thế. Và cũng chưa bao giờ thấy yêu thương trong lòng lại dâng cao cùng lúc tới mấy ngọn đồi như bây giờ, hihi... Có nhiều lúc chẳng còn biết là đang thật hay mơ nữa... Có khi bây giờ, bắt chước nhân vật Cobb, xoáy 1 con vụ lên bàn, mình cũng sẽ ko quyết định được, là mình muốn nó sẽ dừng lại, hay là cứ xoay mãi... xoay mãi... 

 

 

1 comment:

  1. Vay cuoi cung la ai dep? Bao chau hay Kieu Khanh, noi tum lum tui hong hieu vay? Vay Hom qua Bao Chau duoc giai hoa hau ha?

    ReplyDelete