Tuesday 20 July 2010

Wed, Jul 21, 2010 - Cuộc Đời Vui Quá Ko Buồn (Hoài) Được & Vị Daiquiri Một Đêm Mưa

1.

Quần jeans bạc phếch đôi chổ sờn rách, áo may-ô trắng, ngực lăm le máy ảnh, ngồi gật gù lắc lư nơi băng trước, thấy như sống dậy nguyên vẹn cảm xúc hớn hở háo hức của những ngày tươi trẻ xa xưa hăm hở khám phá thế giới bao la bên ngoài váy mẹ.

Trời đổ mưa to khi xe đi ngang qua cái thị trấn bé xíu đìu hiu ngái ngủ và bạc xám màu bụi đường. Bỗng có cái khao khát được ngoái lại nhìn. Liệu cái thị trấn buồn tênh ấy có bừng tỉnh và mang chút màu sắc nào rạng rỡ hơn khi cơn mưa như trút nước này đi qua ? Chầm chậm và lầm lũi, xe đi trong màn mưa trắng xóa. Đi qua màn mưa, bên kia dãy núi, là thảo nguyên xanh mướt mênh mông chan hòa ánh sáng với từng đàn bò nối nhau ve vẫy đuôi xua ruồi muỗi, mông gầy guộc giơ vào mặt lữ khách như một kiểu đón chào. Băng qua thảo nguyên, băng qua những đàn bò, là đến những đụn cát trắng lấp lánh tinh tươm sạch. Đằng sau những đụn cát, là biển. Biển hiện ra mênh mang, xanh thẳm và hiền hòa.

Đã có những ngày cuối tuần vô cùng rực rỡ và trọn vẹn. Tắm biển, bơi hồ, ăn nngon, trò chuyện, vui đùa và ngủ kỹ. Buổi tối ra quầy bar ngồi gác chân bắt muỗi, nghe sóng biển rì rầm, say đắm nhìn những chai Vodka nhiều màu sắc và nếm lần lượt các loại cocktails. Say mềm môi. Rồi ngã nghiêng dựa dẫm dắt díu nhau về phòng. Luồn mình dưới chăn ấm, trước khi mắt ríu hẳn lại, vẫn còn ráng nhoẻn miệng cười, và thì thầm, vào tai T, cuộc đời vui quá, ko buồn được ! ... Nghe như có tiếng T khúc khích cười, trước khi ngủ vùi ...

Tối nay T bay, bay rồi. T bay trước khi cơn mưa lớn lại ập xuống thành phố. Quên ko đố T, rằng có biết câu thơ đó của ai ko...

2.

Và tối nay quán vắng. Và có mưa rơi bên ngoài khung cửa màu xanh đó. Nhưng ko thấy buồn. Chỉ thấy lòng nhẹ nhàng vui, và bình yên.

Dễ đã 6 năm rồi nhỉ. Mùa hè nào tụi mình cũng được gặp nhau. Có nhiều gương mặt đến, rồi đi, trong mỗi mùa hè. Chỉ mỗi 3 đứa mình là luôn còn lại với nhau. Còn lại với nhau. Và còn mãi. Người ta tu 10 kiếp, để có thể vô tình ngồi cùng nhau 1 chuyến tàu. 3 đứa chúng mình tu bao nhiêu kiếp nhỉ, để đến bây giờ vẫn chưa 1 ai trong chúng mình có ý định xuống tàu...

Mưa vẫn rơi bên ngoài khung cửa màu xanh đó. Vỉa hè loang loáng nước, và thi thoảng có những chiếc dù vội vã băng ngang. Bên trong ấm cúng đèn vàng, Carmen vẫn chăm chỉ hát, từ lúc nặng hạt sấm chớp lập lòe, đến lúc thưa dần, và đến lúc có thể đếm từng giọt rơi, những bài tình ca quen thuộc, ngập tràn hoài niệm...Và mưa vẫn rơi, giọt vắn giọt dài... Và Carmen vẫn cười, khi hát, nụ cười tươi sáng, như ánh sáng chan hòa nơi thảo nguyên phía sau dãy núi... Và có cả những điều Carmen ko biết... And you may not think I care for you... When you know down inside that I really do... And it's me you need to show... How deep is your love?... I really need to learn... 'Cause we're living in a world of fools breaking us down... When they all should let us be... We belong to you and me...

Điện thoại vừa báo rằng tin nhắn đã được delivered... Nghe như vị Daiquiri vẫn còn đâu đó nơi bờ môi...

3:10 AM