Sunday 1 April 2012

Sun, Apr. 1, 2012 - Có Một Cơn Bão Đi Ngang Qua Thành Phố...

Một ly Long Island Iced Tea bên bờ hồ mưa rơi lất phất với A và S tối hôm qua, cộng thêm 1 ly Merlot trên bàn tiệc mà đến tận khi mình về vẫn chưa tàn mừng giờ trái đất của mấy anh em trong nhà, cũng đủ khiến giấc ngủ đêm hôm qua kéo dài đến tận 11g trưa nay trong tiết trời lành lạnh.

Lúc mở mắt, bên ngoài khung cửa sổ, bầu trời đã buồn trĩu trên ngọn cây bằng lăng. Một nỗi buồn ít gặp, có màu tro, đặc quánh, và hoàn toàn bất động. Bầu trời đó khiến cột sống của mình lạnh dần và từ từ đông cứng, nó khiến mình nghĩ tới hoàn cảnh nếu mình ko còn có A trong đời. Mình chắc mình sẽ trở thành một cây thịt bất động có nỗi buồn đặc quánh và xám màu y hệt thế.

Buổi trưa, mọi người trong nhà lại tiếp tục party. Mình tự hỏi phải chăng sức mạnh của nhu cầu sum vầy khiến mọi ng trên bàn tiệc tối hqua sáng nay lại có thể dậy sớm, đánh thức, làm vệ sinh, mặc quần áo cho lũ trẻ, chia nhau đi mua thức ăn, rồi dắt díu nhau về đây, và giờ đang xúm lại làm hàu và thịt bò trong bếp, trong khi mình vẫn còn hơi ngái ngủ. Có tiếng bấm chuông, lại có thêm một gia đình tụ về, mình mở cửa xỏ dép vô chân chạy ra mở cổng, Lady Gàga đang nằm ấp trong tủ giày giật mình cất giọng éc éc đầy cảnh giác. Mưa bay lất phất, cây cối xạc xào, cả khu phố tĩnh lặng lặng như thể mọi ng vẫn còn ngủ vùi. Nghe trong không khí có mùi của nhà quê như bay ra từ một ký ức rất xa.

Má hỏi sao ko ở nhà ăn, một anh rễ bảo hẹn lại giờ khác đi, một chị nói ngoài trời mưa mà. Nhưng mình biết A đang đợi, và mình biết A đang đợi mình trong một ngày mưa bão. Mình nịnh nọt mọi ng một lát rồi rón rén mở cổng chạy xe ra. Một chị chạy theo nói thôi đi đi để chị đóng cổng cho, kiểu thương cảm cho một đứa phải xông pha ra đường khi những cơn gió dữ đang giật ầm ầm bên ngoài.

Khi mình tới, đã nghe sực nức mùi đậu chiên trong bếp, A đang lẳng lặng làm cho mình món bún đậu mắm tôm mà mình đang thèm. Dù mới tối qua, lúc 2 giờ đêm, qua điện thoại, hai đứa đã bất ngờ giận nhau 1 trận tưởng chừng sống chết. A pha sẵn cho mình bình trà, rồi rót ra ly, dấm dẳng bảo uống đi cho ấm người. Vị trà đăng đắng, lát sau nghe ngòn ngọt đọng lại nơi gần cuống họng và cả đầu lưỡi. Hơi trà làm ấm trở lại lồng ngực. Những chuyện A làm luôn làm mình lén lút cảm động. Giống như khi A âm thầm đem xe mình đi rửa và đổ cho mình một bình xăng đầy trong ngày 8/3 vậy. Mình nhớ hoài.

Hai đứa ăn bún đậu mắm tôm, uống 1 chút rượu dưới tiếng mưa và tiếng những trái xoài nhà hàng xóm rơi đồm độp trên mái.

Không có gì hợp lý hơn một ngày nghỉ lại có đầy giông bão. Khi đã ở cạnh ng yêu rồi thì ko có lý do gì khác đủ hợp lý để lôi ta ra ngoài. Hít hà mùi da thịt A, mình hỏi nếu da thịt con người hay bất kỳ động vật nào trên đời này chỉ có mùi cao su hay là mùi simili, thế giới này chắc ko có sinh sản đâu hả ? A cười, cọ mũi vào mũi mình và nói rằng T là một sản phẩm kỳ quái của tạo hóa.

Hai đứa nằm ôm nhau tâm sự, giãi bày chuyện đêm qua, lắng nghe bên ngoài tiếng gầm gừ của gió, của cây cối ngã nghiêng, của sấm sét, và làm nhiều thứ, và ngủ một chút, rồi lại thức dậy, rồi lại ăn một chút, vẫn dưới tiếng mưa rơi.

Trong khoảng thời gian ở nhà A, mình nhận được 3 lần điện thoại, của em trai, của chị gái, và của em gái, bảo ai đã về lại nhà nấy rồi, và cảnh báo rằng ở ngoài đường cây cối ngã rất nhiều.

Khi hai đứa ra khỏi nhà, đã ko còn thấy ngọn đèn nào hắt ra từ những ngôi nhà hàng xóm. A cười, mưa gió như vầy, ng ta còn biết làm gì ngoài làm chuyện sinh đẻ đâu ha.

Mưa bắt đầu ngớt hạt, gió bắt đầu thôi giật, những tán cây đứng yên rũ rượi mệt nhoài sau những tơi bời. Đường phố vắng hoe, có phần hơi hoang tàn, mặt đường đầy lá rụng và cây cối ngã khắp nơi. A gát cằm lên vai mình, và lại cười, mùa này là mùa sinh sản của tất cả giống loài, trừ loài cây.

Rồi A thì thầm với mình, rằng anh chàng lái xe trông thật là giống N, người đã bị một người bạn gái của A bỏ rơi khi đang học 1 lớp huấn luyện phi công ở nước ngoài. Anh chàng lái xe, cao to, đẹp trai, rất đàn ông, và có mái tóc cắt cao gọn gàng.

Những con đường ở quận trung tâm đã tối mù dù vẫn chưa khuya, hình như cửa tiệm Circle K bé xíu nơi hai đứa thường ghé mua ít đồ ăn vặt vào ban đêm cũng đóng cửa sớm. Ở mỗi ngã tư, đèn xanh đèn đỏ đèn vàng nhòe nhoẹt sau chi chít những dòng mưa chạy dọc chạy ngang trên bề mặt cửa sổ xe. Trên các hè phố, rất nhiều những bóng người tối đen vẫy taxi trong tuyệt vọng. Mọi thứ đều sẫm màu, trừ mỗi hai tháp nhà thờ Đức Bà nghiêm nghị in đậm mình trên nền trời sáng đục màu sữa.

Mình chia tay A đầu một con ngõ có thắp đèn neon trắng. Nỗi trống trãi lại đột ngột ập tới dâng lên ngực, như bao lần, như vạn lần, như ty tỷ lần, nhưng vẫn ko thể nào quen.

Ở một ngã tư lớn, nơi rẽ trái sẽ là con đường dẫn về nhà, cô tổng đài của hãng taxi M. sau khi cực nhọc liến thoắng tên các con đường các ngõ phố, cất giọng cao cao cáu kỉnh, làm ơn nghe cho kỹ đi đừng hỏi nữa, nãy giờ phải nói đi nói lại 6 lần rồi.

Phòng khách vẫn còn sáng đèn. Ba đang nằm trên ghế massage, Má nằm ở sofa, cả hai đang xem một chương trình trên VTV. Má cằn nhằn, mưa bão vậy mà đi cả ngày. Mình kể cho Ba Má rằng cây hoa sữa đầu ngõ ngay chốt bảo vệ bị đỗ ngang chắn hết cả con đường. Ba hạ đồ gác chân xuống và nói, vậy à.

Ở ngoài, cơn bão vẫn chưa kết thúc hành trình đi ngang qua thành phố.

Mình lên phòng, cởi bỏ quần áo, di di bàn chân lên sàn gỗ ấm, và nhớ A.

Sáng mai có thể radio sẽ đưa tin, rằng có 8769 cây to nhỏ các loại đã ngã xuống trên mọi nẻo đường…