Sunday 19 September 2010

Sun, Sep. 19, 2010 - Một Ngày Bằng Mấy Trăm Năm Hỡi Người...

Trăng sớm

Phố lồng đèn dễ thương quá. Ko phải cái phố ấy dễ thương. Mình sẽ dễ dàng trôi qua cái phố ấy ko chút vướng bận. Dễ thương là người đi chung với mình đến cái phố ấy.  

Phố lồng đèn lấp lánh quá. Ko phải mấy cái đèn lấp lánh. Mà là ánh mắt lấp lánh của người đi chung với mình khi xông vào chọn lồng đèn và quay lại hỏi mình rằng là nếu chọn lồng đèn giấy bóng kính thì nên chọn cái nào.

Phố lồng đèn rạng rỡ quá. Ko phải mấy đèn lồng nhựa trung quốc chạy pin dụ trẻ con rạng rỡ. Mở ngoặc ở đây là ta hông ưa trung quốc nên ta hông viết hoa tên nó, đóng ngoặc. Mà là nụ cười rạng rỡ của người đi chung với mình đến cái phố ấy và chọn mấy cái lồng đèn mà quên trả giá.

Chúng mình chạy lăng quăng ngoài đường. Phía trước là 1 túi lồng đèn nhựa trung quốc hình siêu nhân, Doremon với gì gì nữa ấy, cộng với cái lồng đèn con gà bằng giấy bóng kính. Phía sau là mình kẹp khư khư cái lồng đèn con bướm cũng bằng giấy bóng kính bên nách phải. Chưa bao giờ mình mong nách mình to đến như thế, để giấu cái lồng đèn. Chắc người ta có niềm tin rằng nách của mình ko thể bất ngờ to hơn được, nên người ta cứ chở mình đi khắp Sài Gòn như thế, qua tất cả những giao lộ đông xe đông người nhất thế giới, như thể là khoe một chiến công trong việc bắt được 1 bà già đầu 2 thứ tóc ôm lồng đèn con bướm diễu hành trong đêm SG rộn rã mùa Trung Thu.

Xe chạy qua một con đường có 2 hàng cây giăng những ngọn đèn trắng sáng lấp lánh, nơi trước đó 1 tuần, trong 1 buổi chiều tàn nhập nhòe, khi ngồi trong cái công viên trước cái tòa nhà cao tầng với những thứ xa xỉ lòe loẹt (mà đôi khi mình cũng thích) sau lưng, khi những ngọn đèn trên những hàng cây trên con đường chạy dài qua trước mặt bất ngờ sáng lên, mình đã phát biểu là nhìn ko giống đèn, mà như thể phía sau dày đặc những kẻ lá li ti đó là 1 bầu trời sáng trong rực rỡ. Lúc đó, mình biết người ngồi bên cạnh mình len lén ngẩng lên nhìn bầu trời phía trên đầu, chắc để so sánh bầu trời thật với bầu trời trong mộng tưởng của mình. Lúc đó, là chúng mình đang ngồi mút cà rem. Là 2 cây cà rem hương chuối. Chúng mình vừa mút cà rem hương chuối (sản xuất tại Hàn Quốc) vừa kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện. Những câu chuyện mãi mãi thuộc về quá khứ. Những câu chuyện buồn. Mút hết kem, mình bảo thôi đi tiếp đi nha. Vì mình biết, nếu ngồi tiếp, sẽ có 1 trong 2 đứa mình chảy nước mắt. Mình ko ngại chuyện chúng mình chảy nước mắt trước mặt nhau. Chỉ là cả 2 cùng thấy chảy nước mắt khi ngồi trên xe dẫu sao cũng đỡ nhục hơn là chảy nước mắt trước bàn dân thiên hạ đang hóng chuyện trong công viên như thế. Có khi thiên hạ lại cám cảnh, tưởng 2 đứa bỏ nhau, tưởng đứa này đang đòi bỏ đứa kia. Đâu có. Hông có. 2 đứa thương nhau hông biết để đâu cho hết, sao mà bỏ được, phải hông ? Nói phải, nói phải đi ! Hihi.

Trở lại chuyện cái đêm hôm kia, hôm mình mong nách to lên để giấu cái lồng đèn con bướm bằng giấy bóng kính. Lúc ấy chạy qua con đường giăng mắc ánh đèn trắng sáng li ti, tự nhiên mình tưởng tượng ra cái ánh sáng rực rỡ gọi mời của cái đêm cô bé Lọ Lem đi dạ tiệc. Mình nghĩ nếu từ trên 2 hàng cây bên đường rơi xuống đầu mình 3 hạt dẻ, mình sẽ cho Má của mình 1 hạt, còn lại 2 hạt mình cho hết cái người đang chở mình đây nè. Tại vì người ta làm cho mình thương quá à. (Mình ko có bất hiếu đâu. Mình cho Má mình 1 hạt thôi, là tại vì mình biết Ba mình sẽ cho Má thêm 2 hạt của Ba mà. ^.^ )

Chúng mình cứ lăng quăng suốt đêm ngoài đường như thế với cái lồng đèn dưới nách mình. Rồi ngồi lề đường ăn vặt linh tinh. Mình nghi bụng mình sắp to trở lại rồi.

Mình ko có muốn về nhà ngủ đâu. Mình cứ muốn đi mãi đi mãi dưới ánh trăng trong vắt dù chưa kịp tròn như thế. Cứ muốn đi mãi trong cái lạnh heo hút khi đêm về như thế. Bởi vì ngồi phía trước mình là một người mình thương ơi là thương. Bởi vì ở ngay trước ngực mình là hơi ấm của một người mình thương ơi là thương.

Chia tay ở đầu ngõ nhà mình, suýt nữa là mình té bật ngữa rớt xuống xe lăn đùng ra đường khi biết cái lồng đèn con gà làm bằng giấy bóng kính treo phía trước xe ấy là dành cho mình. Trời đất ơi.... hahahah. Có cả nến nữa. T đáng yêu như thế. Hỏi làm sao mình hông thương T ơi là thương cho được, đúng ko, đúg ko ? Nói đúng đi, nói đúng đi ^.^

Hãy Yêu Tôi Bây Giờ

'Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ, đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa đời...' Có chút hơi men từ lúc chiều, nên lúc tối ngồi ăn lẩu với chúng mình, bạn iu  đã hứng lên mà hát như thế. Mình thấy bài hát này đúng, nhưng sến quá. Mình hông thích sến. Mình chỉ thích sến kiểu mình thôi.

Mình thật ko biết tại sao người này thương người kia mà ko chịu nói. Vì họ sợ họ đang nhầm lẫn. Vì họ sợ người kia nhầm lẫn. Hay là họ ko có thương. Hay họ nghĩ họ thương chưa đủ. Hay họ nghĩ người kia thương họ chưa đủ. Hay họ nghĩ để mai mốt nói cũng được. Hay họ nghĩ nói sao bằng hành động. Tại vì họ ko nhớ là cuộc sống của người này người kia là có thể gián đoạn nữa chừng, chưa chắc gì mai còn người đó trên đời để cho họ nói, để nghe họ nói. Tại vì họ muốn làm giống như trong bài hát. Tại vì họ muốn làm giống như trong bài thơ. Như bài thơ này nè. Tức quá vì ko còn nhớ nổi tên tác giả. Bài thơ này mình chịu, vì mình thấy ko có sến như bài hát:

Điều muốn nói suốt đời không chịu nói/ Để hôm nay hạnh phúc bỏ đi rồi/ Điều muốn nói sao ngại gì không nói/ Đến hôm nay có nói cũng muộn rồi.

Mình

12g đêm hôm qua, lúc hồi hộp đợi T nhắn tin đã về đến nhà, mình xách lồng đèn ra treo ngoài ban công phòng ngủ. Mình biết bác hàng xóm già già bên kia bờ rào tưởng mình bị điên, khi thấy mình mặc đầm ngủ phong phanh, đeo máy ảnh, và bật lửa thắp nến cho cái lồng đèn.

Bác ấy ko biết rằng ngày mai mình ko còn ở SG nữa. Đêm trăng tròn vành vạnh giữa mùa thu là mình sẽ ngồi ngất ngưỡng ngáp vắng ngáp dài trên một chuyến xe đêm, đi đến một nơi mình chưa từng đến, một nơi rất ít người muốn đến. Mình đi 7 ngày rồi mình về. Khi một người ra đi mà để con tim ở lại, thì một ngày với họ dài bét nhất là cũng một trăm năm. Thì mình sẽ xa SG bảy trăm năm đấy. Những bảy trăm năm.

Nên mình phải thắp nến cái lồng đèn của mình thôi. Cho mình một lần được nhìn thấy mùa trăng thu lung linh của riêng mình.

Thursday 16 September 2010

Fri, Sep. 17, 2010 - Sưởi Ấm Đời Nhau Bằng Những Môi Hôn...

1.

Mùa thu năm trước, còn ở bên kia, ngày nào nghe tin SG có mưa cũng thấy hốt hoảng, vì sợ có người buồn. 

Mùa hè vừa rồi thì chẳng còn cảm giác đó nữa, mỗi lần trời mưa chỉ nguệch tay vạch lên ô cửa sổ đầy bụi bên phải 1 vạch, định đến cuối mùa mưa sẽ tổng kết xem mình đã đi qua tổng cộng bao nhiêu cơn mưa  trong mùa mà lòng trống trơn tan hoang toác hoác như thế.

Hai tuần trước, Ba mở cửa phòng vô tưới cây dùm. Lúc xuống nhà, Ba chửi con gái gì lớn đầu rồi mà ăn ở kỳ quá, sao lau cửa sổ mà lau có một cánh, để cánh còn lại dơ hầy là làm sao ??

Là làm sao ?? Ai dám trả lời là làm sao. Chỉ biết co giò chạy lên phòng. Dấu tích của một mùa hè mưa gió trống trơn tan hoang toác hoác cõi lòng đã biến đâu mất. Đứng ngẩn ngơ nhìn cửa sổ sạch bong. Đứng ngẩn ngơ nhìn cửa sổ trong veo. Ký ức buồn bẩn bụi biến mất tình cờ và đơn giản như thế. Ko dễ dàng, nhưng giản đơn. Giản đơn như lẽ luân hồi của cuộc đời. Có sinh nên có tử, có tử nên có sinh.

2.

Bây giờ, đã lại là mùa thu rồi nhỉ ? Lại thấy hốt hoảng lắm nè, mỗi khi nghe tiếng mưa róc rách bên hiên. Thấy hốt hoảng lắm lắm lắm nè, mỗi khi nghe sấm chớp đì đùng. Thấy hốt hoảng ghê ghê lắm lắm nè, ko cách gì diễn tả nổi, như khi thấy cơn giông kinh khủng chiều nay. Bởi vì lòng đã ko còn trống trải, lòng đã ko còn tan hoang, lòng đã thôi toác hoác. Và lòng lo cho một người khác ngó thấy mưa lại tức cảnh sinh tình buồn bã. Lo ghê lắm. Đến mức đang giận trong lòng mà cũng thấy nguôi ngay lập tức. Để an ủi. Để vỗ về.

Ôi mình ko có bị tự kỷ, mình chỉ mắc bệnh tâm thần.

Tâm thần gặp tự kỷ, bấn loạn những cơn mưa.

Mình biết phải làm sao ?

3.

Đành phải lặp lại lần nữa, rằng là mình thấy tuyệt vọng ghê lắm. Có lẽ nào sâu thẳm trong lòng người lại có nhiều lỗ đen hơn hẳn vũ trụ như thế ? Mình đứng bất lực nhìn sự vật liên hồi luân chuyển từ lỗ đen này sang lỗ đen kia, ko trật tự, ko giờ giấc, ko một chút ngăn nắp. Hoàn toàn phi logic.

Hai bàn tay mình vụng về, ko cách nào sắp đặt.

Trái tim mình cũng vụng về. Nên rất nhiều khi mình muốn khóc.

Mình biết phải làm sao ?

4.

Nhiều người nói quá, nên mình bắt đầu tin mình khó tính. Nhiều người nói quá, thành ra mình bắt đầu tin mình khó chịu.

Mình cũng tự biết rất nhiều khi mình vô lý nữa.

Mình cũng tự biết mình giỏi nói thương yêu bằng cái miệng thôi à.

Người ta ngồi chờ 'sao băng' mà mình còn ko biết.

Người ta thèm ăn mì mà mình còn ko hay.

Mình ko giống bà tiên chút nào. Mình giống phù thủy.

Nhưng tại ai mà mình thành phù thủy ?

Mình thấy, mình khó tính, khó chịu, nói mà ko làm, vô tình, vô lý...  một cách hoàn toàn  hợp lý đó chứ.

Ai biểu thiên hạ tỏ vẻ dửng dưng !

Ai biểu thiên hạ cố tình dửng dưng !

Mình xì tú bịt thiệt. Nên mình ko phân biệt được đó là thiên hạ thật hay thiên hạ giả vờ.

Mình biết phải làm sao ?

5.

Dạo này mình nhắn tin nhiều quá. Mình nhìn tổng số lượng tin nhắn nhận được lưu trong điện thoại mà mình hết cả hồn. Ấy còn may là phần tin cũ gửi đi tự động bị xóa mất, vì bị mặc định ở số 999, chứ nếu được để tự do, mình tin là nhìn số lượng của nó, hồn mình ko có nẻo về.

Dạo này, mỗi ngày mình gửi đi 1 triệu tin nhắn. Và nhận lại được 9 trăm 9 mươi 9 ngàn 9 trăm 9 mươi 9 tin. Ấy là tại vì người ta hay ngủ quên vào cuối trận. Chứ nếu người ta lúc nào cũng tỉnh như sáo như mình, chắc mình cũng nhận được 1 triệu tin nhắn chứ hổng thua.

Nãy giờ mình đùa đấy. Sao mà gửi đc nhiều tin như thế chứ. Giả sử có gửi được thì cũng ko điên mà gửi nhiều như vậy. Mình chỉ tâm thần thôi, hông có điên ! Còn người ta cũng chỉ bị tự kỷ thôi, hông có điên ! Thật ra, mỗi ngày mình chỉ gửi đi có 8 nghìn tin nhắn à, và mình nhận được 7 nghìn 9 trăm 9 mươi 9 tin. Ấy là tại vì người ta hay ngủ quên vào cuối trận. Chứ nếu người ta lúc nào cũng tỉnh như sáo như mình, chắc mình cũng nhận được 8 nghìn tin nhắn chứ hổng thua.

8 nghìn tin nhắn của mình bắn ra mỗi ngày, ko biết có tin nào sượt qua được cọng lông tơ nào của người ta hông. Chứ 7 nghìn 9 trăm 9 mươi 9 tin nhắn mình bị bắn lại mỗi ngày kia, ngày nào cũng có vài cái làm tim mình nhói lên.

Ko phải nhói lên vì đau đớn. Ko phải nhói lên vì hận thù.

Mà là cái kiểu nhói lên vì yêu thương ấy. Mà là cái kiểu nhói lên vì thương yêu ấy. Rất, rất !

Đôi khi nhói mạnh đến mức mình muốn lăn đùng ra ngất.

Mình biết phải làm sao ?

6.

Lúc nãy mình bày đặt trích thơ Xuân Quỳnh nữa, haha, mình trả lời bằng thơ Xuân Quỳnh, haha... 'Em cũng không biết nữa, khi nào ta yêu nhau...' Trời ơi, trả lời xong rồi thì mình mới thấy ngượng. Mình cũng biết ngượng muh. Già cách mấy cũng vẫn biết ngượng muh. Dù ngượng một cách chậm chạp.

Tại vì mình chỉ biết chắc là E72 thương 6300 mà thôi.

Còn ngược lại thế nào thì mình ko biết. Ko phải giả vờ ko biết.

Liệu mình có nên hỏi tiếp, rằng mình biết phải làm sao ?

****

Cả tuần nay mất ngủ. Vì trời có lúc nóng, vì trời có lúc lạnh. Người cũng vậy. Lòng người cũng vậy.

 

Sunday 12 September 2010

Mon, Sep. 13, 2010 - Ngõ Vắng Xôn Xao

 

1.

Mình cũng đâu phải tham ăn lắm, cũng hông phải dạng lúc nào cũng thèm ăn, càng hông phải dạng bị Má bỏ bê ko cho ăn uống. Vậy mà đầu tuần được T nấu cho 1 bữa ăn, giữa tuần được T tặng cho 2 bịch chè, cũng đã thấy lòng như đôi mắt chó con, ươn ướt biết ơn khi được chủ vỗ về...

Ko hiểu đâu ra cái cảm giác thèm được dòm mặt T kinh khủng dù mới cùng ăn trưa cách đó vài giờ, và T đã chạy tới ngay sau đó, trong một buổi tối giữa tuần mưa rơi đủ ướt đầu. Chỉ có vài ba phút thì nên dòm vào đâu để lưu nhớ nhỉ ? Có một khoảnh khắc ánh mắt ấy thật khó quên...

2. 

Khi ta ko tìm kiếm, mọi thứ cứ sờ sờ trước mắt. Khi ta cần, cần ơi là cần, lại rủ nhau mất biệt. Chạy xe lòng vòng suốt 2 tiếng đồng hồ giữa trưa nắng như đổ lửa, tìm đỏ mắt, hỏi mỏi miệng, nơi nào cũng bảo ko có. Ấy vậy mà khi buông lời tuyệt vọng cuối cùng ở cái quán vắng vắng buồn hiu bên đường, nơi xe cộ cứ ào ào chạy qua ko ai thèm dừng chân lại, thì lại nhận được cái gật đầu đáng iu vô cùng cực. Hình như cũng đã đến lúc Ông Trời thấy xót thương mình.

Cũng hơn một năm rồi đã ko chạy xe giữa trời nắng đổ lửa như thế. Vì ko còn động cơ nào. Bây giờ, mọi thứ như sống lại. Nắng mưa ko còn bao nhiêu ý nghĩa.  Vì có những thiếu hụt cần được yêu thương đong lại cho đầy. Có những vết thương cần được ân cần xoa dịu. Có những nụ cười cần được vỗ về để nở mãi trên môi. Chỉ là, biết vậy mà có làm được/ được làm hay ko.

3. 

Có phải mình sinh ra đời đã được trọn vẹn tình cảm của một gia đình đầy đủ, nên dù cố hết sức vẫn ko thể theo sát để hiểu kịp bắt kịp cái cảm giác lên xuống rối bời hụt hẫng tủi thân của một người thiếu thốn điều đó ? T khi ở bên cạnh mình là một T khác. T khi về căn nhà trống trãi với ngỗn ngang và đau đáu nỗi nhớ thương, lại là một T hoàn toàn khác hẳn.  Và T ko thể nào biết, rằng điều đó làm  mình đã tuyệt vọng đến thế nào. Thế nên T đã không hiểu, và không thõa mãn khi dụ được mình tiết lộ điều ''bí mật của trái tim''... Có những điều hết sức khó tin, nhưng lại thật đến độ thiệt thà... Thế nên nó mới là bí mật của trái tim, T biết ko ?

Ko đúng đâu cái câu '' Không ai cho không mình cái gì'... Vì có chứ ! Vẫn có những người luôn muốn mang đến cho mình những tốt đẹp, những yêu thương. Chỉ là mình có gặp trúng được người đó hay ko thôi.

4. 

Dặn mình khi nào về thì nhắn tin cho biết để đấm lưng cho mình. Đọc tin nhắn đó, chỉ biết mỉm cười, chứ chẳng trông đợi gì nhiều. Những hỗn loạn trong lòng T cả tuần nay đã làm mình biết cái gì là cái T đang cần, và cái gì là cái đang tìm đến nơi T ko đúng lúc.

Kết quả là T đã ngủ mất, hay là một điều gì đó tương tự, ngay khi mình còn chưa kịp tắm xong.

Khi nãy, ở ngã tư đó, lúc chiếc taxi mất dạy kia va vô thân xe mình, nếu mình giữ tay lái ko vững thì sao ? Thì T sẽ mãi ko có cơ hội biết, rằng mình đã dặn lòng không trông đợi gì.

Ấm áp, khi nào cần ?

5. 

Ôm cái ''báu vật'' tìm được sau 2 tiếng lang thang dưới nắng, đứng trước một ngôi nhà khóa trái 2 lần cửa, ko biết sẽ phải đi về đâu, mãi mãi là một trãi nghiệm khó quên. Rất khó quên.

Sao hôm ấy 2 ta lại mạnh ai nấy lang thang bất định trên đường nắng ? Sao ko tìm về một chổ để nương tựa vào nhau ? Cánh cổng nhà là để mở ra chứ ko phải để khép lại. Người thương mình ko phải là người có ý định ăn trộm mình. Người ta chỉ muốn được ăn mì gói thôi.

Đó là một con đường nhỏ, chứ ko phải con ngõ. Xe gắn máy hôm ấy vẫn ồn ã xuôi ngược từ hai hướng, chứ ko vắng.

Nhưng vẫn nghe xôn xao. Vẫn nghe rõ tiếng xôn xao. Rất xôn xao.

Có lẽ, ngõ vắng nằm ngay ở trong lòng...