Monday 23 May 2011

Mon, May 23, 2011 - Em Sẽ Trốn Khi Anh Đuổi Tìm..

Bao nhiêu là mong chờ, bao nhiêu lần đòi Tình Yêu chở đến tiệm đĩa hỏi đĩa của nàng, và rồi cuối cùng đêm nay đã có điều mơ ướt trên tay.  Xe dừng lại cái uỵch trước tiệm Uuuyennn, Tình Yêu đủng đỉnh khoan thai bước vào tiệm rồi lại khoan thai mang đĩa ra nhét vào túi mình, vừa nhét vừa bảo... chín sáo ngànnnng chớ có phải chín hai ngànnnnng đâu ^^

 

Bìa đĩa có gam màu vàng mênh mang niềm nhớ, & sang trọng. Sang trọng như cái chữ H trên dây thắt lưng và dây thắt cổ của gã tên Hưng (sau đây sẽ gọi là y). Sang trọng như màu cam trên đôi giày y hay mang hay cái bóp y hay cầm nhan nhãn trên các báo mạng lá cải, lá mồng tơi, lá dền dền (ờ mà tại sao mình coi mấy cái lá này ??). Rất là sang trọng. Nhìn phát là nhớ ra ngay cái đầu thập niên 90, khi mà các chuyên gia làm bìa đĩa nước nhà mới tập tễnh làm quen Illustrator. Nhìn phát là ngửi ra ngay mùi hủ tíu mì sườn ngày bán được 3,000 tô, với cả mùi cháo Cây Hành rất là dinh dưỡng em bé.

 

Nói về y

 

Y ngoài thế mạnh về thẩm mỹ và sành điệu trong chưng diện, còn có thế mạnh khác quan trọng hơn là rất có tư duy trong âm nhạc.

Thấy ko, chủ đề Sa Mạc Tình Yêu thì ảnh minh họa y như rằng phải có mấy phát sõng soài tơ hơ trên cát. Có sa mạc nào mà ko có cát đâu, như biển là phải xanh vậy mà, và tên Hưng thì khắp người phải ghim đầy chữ H vậy. Thẩm mỹ quá trời. Like mạnh !

Bìa đĩa và ảnh minh họa chỉ là minh họa cho chủ đề theo nghĩa đen. Còn phần biên tập thì mới là nghĩa bóng.

 

Đã yêu là phải có đầu có đuôi. Kiểu đó ngta gọi là tình yêu chung thủy. Sắt son lắm. Thấy ko, bắt đầu là bịn rịn rụt rè bẽn lẽn, sau đó là đam mê say đắm điên cuồng, rồi giữa chừng là hiểu lầm và hờn giận, sau đó là làm huề, rồi lại giận nữa, giận đến mức tự nhiên bất thình lình nói tiếng Tây, rồi lại huề, rồi lại giận tiếp, rồi bỏ đi, rồi chia tay, trong đây ko thấy có yếu tố gì có kẻ ngoại tình, nên dù chia tay thì ta vẫn thấy tình yêu này là chung thủy, ko hợp thì chia tay thôi, khó khăn ko thể vượt qua thì chia tay thôi, vì vậy nên kết cục là thương nhớ xen lẫn nhớ thương. Chính vì thế mà chơi một phát lòi ra Ngựa Ô Thương Nhớ. Vì đâu có bài hát nào khác có 2 chữ thương nhớ chình ình rõ ràng dễ hiểu vậy đâu. Rất là logic đúng ko nào. Tư duy thông minh và sâu sắc quá trời. Lại like rất mạnh !

 

Nói về nàng

 

Mình cho là nàng ko những đẹp, ko những hát rất hay mà còn rất tinh tế và là người rất  biết cư xử. Và mình tóm gọn 2 yếu tố biết cư xử và tinh tế lại thành cụm tù biết điều.

Cái cách nàng hát trong CD là cách của gái thị thành mặc bà ba đi ăn cưới gái nông thôn con nhà nghèo thả vịt chạy đồng. Mặc đầm dạ hội đẹp hơn cô dâu thì tội cô dâu quá đúng ko? Lại còn bị ngta chửi con gái thúi, cưới ngta chớ cưới mày đâu mà ăn diện rần rần ! Mặc bà ba là thể hiện sự biết điều, biết mình đang ở đâu, và mình đang điu với ai. [Thấy Mỹ Linh ko, lên giọng 1 tí với em gái Uyên Linh thôi mà đã bị cộng đồng mạng hùa nhau hội đồng đánh đấm ko thương tiếc. Công chúng là 1 lũ tráo trở, mồm miệng đầy lưỡi, nói kiểu gì cũng đc, nhất là cái bọn trí thức bất đắc chí. Hmmm !]

Chữ biết điều này cũng có nghĩa đen với nghĩa bóng. Nghĩa đen là mặc bà ba. Còn nghĩa bóng của biết điều nghĩa là chơi đểu.  

Y là ai mà dám đòi hát chung CD với nàng, đòi song ca với nàng, lợi dụng tiếng ca của nàng để nâng cấp le vồ ? Thôi nàng vừa hát vừa ăn ốc vậy, gặm mía, và thổi luôn ác mô ni ca cho vừa giọng hát của y. Chứ chả từ chối đâu, mang tội chảnh chọe, lại có khi bị y dzãnh môi nhiếc móc trên mấy cái lá. Ai cũng biết nàng hiền, nàng lại còn nghệ sĩ ghê lắm nữa, nàng là để được yêu, ko phải ngu để bị làm nhục. Nên nàng cứ hát thôi, vừa hát vừa thổi ác mô ni ca, thì ngta biết vì nàng vừa thổi vừa hát nên nó vậy, chứ công chúng cũng biết giọng ca nội công thâm hậu sâu sắc chân truyền của nàng rồi, có gì đâu mà lo. Chúng nó chỉ giỏi lắm là dùng những lời tục tĩu gớm ghiếc để chế giễu nàng là cùng, chớ mẹ bố đứa nào dám chê giọng nàng, phải ko nào, phải ko nào ?

 

Ôi trời, chết mất, mình vừa nhận ra mình dùng sai từ, ko phải chơi đểu, nàng ko phải chơi đểu, chơi đểu ko phù hợp dành cho nàng, đó chỉ gọi là lém lỉnh thôi mà ^^

 

Thành ra...

 

Thành ra, nàng cứ hát thôi, ko phải hát hay, mà là hát đểu, rất đểu... I heard he had a style. And so I came to see him. And listen for a while. And there he was this young boy. A stranger to my eyes...  [!!!]

 

Thành ra, đứa nào dèm nàng, nói kháy nàng, phản đối nàng, đả đảo nàng, làm ơn tự ngậm miệng lại hết đi nha hông !!! Hehe...

 

**********

Ziết trong 1 đêm  vừa xì trét lại vừa buồn thỉu buồn thiu... Chứ đã định là viết về những chủ đề hoàn toàn khác cơ hix hix :'(

Tuesday 3 May 2011

Tue, May 03, 2011 - Hôm Nay, Cả Những Ngày Sau, Em Chờ... ^^

Cho ngày 2/5, ngày áp cuối của kỳ nghĩ lể Thống Nhất Độc Lập Tự Do và vô cùng Hạnh Phúc ... <3<3

 

***

Hai đứa mình rưng rưng vồ vập lấy nhau sau 1 ngày xa cách. Một ngày xa cách bây giờ chẳng còn là 1 trăm năm như thuở mới yêu. Mà là những 1 nghìn năm. Căn hộ của 2 đứa hôm nay tinh tươm sạch bóng, nghe nói trong 1 ngày xa cách và vò võ ở nhà đợi mình đó, Tình Yêu đã lau nhà, sáng 1 lần, trưa 1 lần, chiều 1 lần và tối 1 lần.

Ngã người lên tấm chăn mỏng trãi ngay dưới cửa sổ, khoan khoái duỗi thẳng 2 tay 2 chân lên trời, cảm giác thiệt đã đời, đón nhận vòng tay xiết chặt ấm áp rất yêu thương của Tình Yêu. Ôi thiệt là đã đời.

Có cuốn sách còn lăn lóc bên cạnh. Của Haraki Murakami. Đánh dấu ở trang 208 & 209. Tình Yêu đã đọc 209 trang sách bên khung cửa sổ ko rèm này trong ngày dài đợi mình, xen kẻ với 4 lần lau nhà sáng trưa chiều tối... Ở trang 209, mình đọc thấy 1 đoạn thế này: Để loại bỏ dư vị đắng ấy, tôi chống đẩy 30 lần, tập bụng 20 lần, rửa bát đĩa đã dồn lại 3 ngày. Mấy việc đó hầu như đem lại cho tôi cảm giác vui vẻ trở lại. Xét cho cùng thì hôm nay là 1 ngày CN tháng Chín dễ chịu. Mùa hè đã nhạt dần thành 1 ký ức xa xôi hầu như ko thể gợi nhớ lại được nữa...

Ánh mặt trời đâm xuyên qua ô cửa sổ to chưa bao giờ có rèm, chang hòa khắp phòng thứ ánh sáng trong veo của 1 ngày đầu hè oi bức. Phía trên cao tít bên ngoài ô cửa, mây trắng điềm nhiên trôi, bầu trời thì xanh 1 màu xanh yên bình đầy tĩnh tại. Bên dưới Tình Yêu vẫn đang âu yếm nghịch xoa cái bụng ngày càng phì nhiêu của mình. Mình thích thú đọc to đoạn văn trên nhiều lần, vừa mường tượng tới tháng Chín năm ngoái của tụi mình, cái tháng 2 đứa bắt đầu yêu nhaoooo, mọi thứ xao xuyến lạ thường, mùa Thu dịu dàng của năm ngoái đã biến những mùa Hè trước đó thành 1 ký ức xa xôi mà quả thực mình ko thể nào nhớ lại hay cảm giác được điều gì rõ ràng nữa. Mùa Thu năm ngoái đã thật sự tẩy mờ hết mọi thứ...

 

***

Radio có 1 tin ngắn về đại lộ Đông Tây nay thành đại lộ Võ Văn Kiệt. Thật ra tin này buổi tối Tình Yêu nói rõ lại mình mới biết, bởi lúc đó mình vẫn con đang lo hoan hỉ tâm đắc về đoạn văn chống đẩy, rửa bát, tháng Chín, và mùa Hè.

Sau đó check FB bằng đt, cũng thấy 1 vài tin nóng bỏng khác, ví dụ như tiểu thư Jonas đang đi nghỉ với bạn bè ở Mũi Né, nghe nói có chụp hình khỏa thân; Bụt thì đi ăn nhà hàng với 1 anh luật sư điển trai người Đài, và nghe nói có để cho anh này ngoại tình với mình; em Thao Nguyen thì khẳng định tình yêu bất tận của mình dành cho chồng bằng lời của 1 bài hát nào đó; và tin Bin Laden bị tình báo Mỹ giết mất tiêu cùng vợ trẻ và con trai út. Ở cái tin cuối, mình có lá toáng lên chút đỉnh để báo với Tình Yêu, rồi tìm thấy mình có chút thở dài. Cuốn Growing Up Bin Laden mình còn đọc dỡ dang, mà người giờ giờ đã ko còn. Bỏ qua vài ngàn người vô tội bị giết, là 1 khuôn mặt của BL với râu quai nón, ánh mắt sáng và thường xuyên trông rất hiền từ. Suy cho cùng, mỗi 1 người đều có chính nghĩa của riêng mình. Ông này chỉ có thất nhân & bất nghĩa ở phần hành xử, ở phần biến ước mơ của ông ấy thành sự thật ^^ Bài học rút ra ở đây là, làm chuyện ác thì nên nhân danh 1 quốc gia, bằng ngược lại thì nhân quả chỉ cá nhân mình lãnh.

 

***

Sau bản tin về đại lộ Võ Văn Kiệt, 2 đứa xuống phố. Trời nắng như đổ lửa. Quán phở lạ, và đông người. 1 bát phở to, 1 bát phở nhỏ. Thêm 2 cái trứng. Càng về sau này tụi mình càng có nhu cầu về trứng, để bổ sung cho những gì đã thất thoát vô tay đối phương ^^

Một vòng khắp thành phố, những câu chuyện nối dài và vương vãi khắp những con đường bỏ lại sau lưng. Về tuổi thơ, về tương lai, về ngày tận thế, và có cả về Murakami với sự cô độc miên viễn, khiêm tốn giả vờ, quyến rũ phụ nữ, ẩn ức tình dục, hài hước và khác thường.

Phố vắng người, ko xe cộ nườm nượp, những ngày này có thể gọi SG là 1 thị trấn. Thị trấn Sài Gòn. An bình, sạch sẽ và buồn buồn. Nhà thờ Đức Bà im lìm ngủ nướng giấc chiều, vỉa hè trước trường Hòa Bình ko 1 bóng người. 2 quán cà phê phía cao ốc đối diện chỉ có lác đác vài đôi. Vườn hoa nơi Đức Mẹ ôm Chúa Jesus có 1 vài nhóm khách nước ngoài tha thẩn chụp hình, bên phía bưu điện ko còn xe nào đậu. Thị trấn SG buổi chiều êm ả này tưởng chừng như chỉ dành cho những du khách vô tình lạc qua.

Quán kem góc đường, chỉ toàn Tây là Tây, 2 đứa ngồi ngay góc cửa, món kem dừa 10 năm rồi mới ăn lại, tiếp tục câu chuyện ngày trẻ thơ. Ngoài kia xe cộ cũng đầy, cảm giác chỉ còn trục đường chính này là còn người qua lại, như thể chỉ cần đi hết đoạn đường này thì cả dòng người và đám xe cộ đó bị sức nóng trưa hè làm cho bốc hơi tan biến vào hư vô.

Ở khu NTMK, vài hiệu sách cũ vẫn còn mở cửa. Tình Yêu vào hỏi cuốn Chuyện Đông Chuyện Tây của bác An Chi cho mình, nhưng ai cũng lắc đầu, bảo bộ ấy xuất bản lâu rồi ko thấy tái bản nữa. Có bác kia hý hoáy ghi lại số điện thoại. Tình Yêu an ủi mình, rằng biết đâu ngày mai người ta gọi.

Thêm vài vòng thị trấn nữa, những dấu hiệu về nhộn nhịp đường phố xuất hiện. Hóa ra ko phải ai cũng nghỉ lễ xa, dân địa phương chỉ là ở riệt trong nhà trốn nắng, khi mát trời thì lại xuống đường.

Ghé qua Fahasa Nguyễn Huệ, Tình Yêu vào mua cho mình cuốn Cuộc Săn Cừu Hoang, là cuốn tiểu thuyết gần như là duy nhất trong số các tiểu thuyết bản tiếng Việt và tiếng Anh của Murakami mà mình chưa đọc, là cuốn tiểu thuyết mà Tình Yêu đọc dở dang ở trang 209 trong 1 ngày dài đợi mình, vừa đọc vừa lau nhà.

 

***

Khi thị trấn rùng mình trở lại thành đô thị ngoại hạng, mình và Tình Yêu trở về chốn riêng của 2 đứa. Trước khi về đến đó, 2 đứa có rẻ phải để đi qua 1 cây cầu. Lần đầu tiên đi trên nó. Phía cuối cây cầu mở ra 1 con đường mới, vẫn chưa xong, công trình chắc đã giải tỏa rất nhiều thứ, cũng có thể từng là 1 mảnh đất hoang, nên trông mênh mông vô cùng tận. Đại lộ Đông Tây còn 1 khúc chạy qua đây, vẫn chưa xong. Nhân thể, mọi người tụ lại đây thả diều, bầu trời rợp sắc diều. Trời đã bắt đầu mát, và bắt đầu gió lộng. Những con diều đã tít lên cao chỉ còn những chấm nhỏ, chực chờ bứt dây. Đứng ở nơi này, tự nhiên mình thấy yêu quí hòa bình quá đỗi, dù chưa bao giờ biết mùi mẽ của súng đạn và chiến tranh. Trước khi cái khúc đại lộ Đông Tây này nườm nượp xe cộ, 2 đứa mình sẽ quay lại đây để thả diều ^^

Sau khi rửa ráy thân thể, mình rùng mình nhận ra mình đang bị ớn lạnh, 1 triệu chứng của cơn cảm nắng. Úp mặt vào ngực Tình Yêu, tha hồ nhõng nhẽo & rên rỉ. Sau đó tay chân 2 đứa có táy máy chút đỉnh. Rồi Tình Yêu lật úp mình ra đánh gió, 1 kiểu bạo hành tình tứ và lãng mạn, trong ấm áp đèn vàng.

Bên ngoài ô cửa sổ ko rèm, phía sông SG, có ánh sáng soi mình xuống dòng nước êm ả của những con tàu nhà hàng du lịch lặng lẽ ngược xuôi, chếch về bên phải là cây cầu khi nãy 2 đứa mình rẽ qua, phần dạ cầu đã bắt đầu chạy ánh đèn xanh vàng hồng đỏ, hun hút phía dưới kia, ô tô & xe máy đã sáng đèn nườm nượp qua lại, trông từ phía trên cao cứ như những món đồ chơi của bọn trẻ con, có 1 chiếc xe bus dừng lại bắt khách, tiếng động bị ngăn lại sau lớp kính khiến cả quang cảnh thanh bình và hiền hòa như trong những bộ phim hoạt hình, à ko, như 1 cuốn phim có hình ảnh sống động, nhưng câm tiếng.

 

***

Sau khi đánh gió, sau khi Tình Yêu ôm chặt mình trong lòng cho mồ hôi tháo ra. 2 đứa lại xuống đường, hòa với dòng người tấp nập ngoài kia để đi đến quán mì vịt tiềm thân thuộc. Ngồi đối diện 2 đứa mình là 1 cặp tre trẻ người Bắc, cô gái trẻ cầm máy compact liên tục chụp hình, khi thì cảnh các đầu bếp đang làm mì, khi thì nhí nhảnh tạo dáng cùng tô mì có cái đùi vịt to đùng cho cậu bạn chụp lấy chụp để. Họ nói 1 vài câu chuyện, đủ để người nghe lỏm hiểu được rằng họ từ ngoài kia vào nghỉ lễ. Có vẻ đây là 1 đôi đang yêu nhau thắm thiết, dù gọi nhau là cậu tớ. Vì cậu trai trẻ đã rất tự nhiên ăn hết phần mì cô gái bỏ lại, và húp sạch luôn cả phần nước lèo thừa. Giống như mình với Tình Yêu hay làm vậy. Có điều tụi mình toàn ăn mì khô nên chẳng bao giờ nhớ chuyện húp phần nước còn lại trong cái chén ^^

 

***

Vài vòng nhà thờ Đức Bà nữa. Mình thích ngắm nhà thờ Đức Bà từ bên hông, hướng từ Hồ Con Rùa lên Đồng Khởi. Thích nhìn nhà thờ đổ cái bóng của tháp chuông lên chính nó. Lặng lẽ, tráng lệ & kỳ bí. Tình Yêu đưa mình về lại nhà mình. Bảo rằng mình phải ngoan, ko được hư, bệnh nghĩa là hư. Hư hoài Tình Yêu sẽ bỏ ^^ Đây là cái tin nhắn Tình Yêu gửi đêm qua, lúc 11g, khi mình đã lên giường và mùi dầu cù là váng vất đã lôi mình vào giấc ngủ, mà giờ cái điện thoại xinh đẹp nhưng muôn phần cùi bắp của mình mới nhận được: A nhớ T. ngủ ngoan nha. đừng bịnh nha. vì A thương T quá. bít hông?

Bít, T bít chớ ^^

 

***

Dễ cũng 6 tháng rồi mình ko đọc cuốn sách nào. Năm ngoái mình đọc 4 cuốn, the Lost Symbol, Xứ Sở Kỳ Diệu Tàn Bạo và Chốn Tận Cùng, Love Eat Pray, & A Year in Tibet, với 1 cuốn về chuyên ngành nữa, coi như là 5. Càng về sau yêu Tình Yêu mình vẫn mua rất nhiều sách nhưng ko đọc, chỉ để dành. Bởi lẽ, bản thân Tình Yêu đã là 1 trường thiên tiểu thuyết mà mình đọc hoài hông có hết, càng đọc càng thấy say sưa, bản thân mình cũng chẳng bao giờ mong nhìn thấy trang cuối, một cuốn sách chưa bao giờ mình muốn gấp lại... <3<3

Nhưng sáng giờ mình đang đọc Cừu Hoang. Hôm nay Tình Yêu đi chơi với gia đình. Và mình đóng cái vai vò vỏ đợi chờ ngược lại. Có điều, mình ko lau nhà, hihi...