Sunday 10 April 2011

Sun, Apr. 10, 2011 - You Make Me Feel Your Love... ^^

Rõ ràng là không gian rộng lớn của svđ trường RMIT này đâu liên quan gì đến nhạc TCS, rồi lại còn ko có Lam như quảng cáo nữa, thành ra phần đầu đối với mình quá là trớt quớt luôn, thậm chí rất là vô nghĩa, coi như mất toi nữa cái vé ^^

Quá nữa khán giả là Tây, và vô rất trễ, vô rồi lại đi lang thang khắp nơi, vì phần rất lớn bọn  họ đâu có biết cũng như đâu có quan tâm nhạc của bác Trịnh. Nghĩ tới nghĩ lui thấy ghép 2 phần thành 1 chương trình quả là vô duyên hix hix.

***

Những dãy người ngoan ngoãn xếp hàng thẳng tắp trước khu ẩm thực. Rãi rác từng đôi từng nhóm ngồi quây quần khắp nơi trên bãi cỏ xanh như đi picnic trước khu biểu diễn. Tiếng Mỹ xì xồ xì xào xung quanh. Mùi xì gà. Và âm nhạc... Khiến có đôi lúc tưởng mình lạc về những buổi concert ngoài trời của những năm tháng lưu lạc nơi bờ Tây nước Mỹ.

Giữa sân vận động, giữa rải rác những khán giả đứng ngồi, có  2 ông bà Tây già đứng ôm cứng nhau cùng hướng về phía sân khấu say sưa nghe huyền thoại âm nhạc nước Mỹ cất lời. Họ đứng bất động, như thể đang đắm mình trở về không khí của 1 thời dĩ vãng trẻ tuổi xuống đường nghe Bob Dylan hát vang những khúc ca phản đối chiến tranh. Hết 3 bài đầu, họ vẫn đứng ôm nhau cùng 1 tư thế như thế, trong khi Tình Yêu và mình đã phải chuyển từ tư thế vai kề vai đầu kế đầu sang dựa hẳn lưng vào nhau vì quá mỏi. Rồi qua thêm 3 bài nữa mà tư thế của họ cũng vẫn ko chuyển suy. Mình hỏi Tình Yêu, rằng liệu có phải họ đã bị chết đứng hay ko. Tình Yêu cười haha. Mình nghiêm túc nói với Tình Yêu, rằng 2 ông bà đó cứ như thể yêu nhau cả trăm năm rồi ấy nhỉ, Tình Yêu hỏi vậy nếu yêu chỉ 50 năm thì sẽ thế nào, mình bảo nếu 50 năm thì thêm 3 bài nữa là đổi tư thế. Cuối cùng, ông đã buông bà khi bài hát thứ 9 kết thúc. Nhưng mình tin họ sẽ yêu nhau thêm 50 năm nữa cho đủ trăm năm, vì gần cuối buổi khi mà phần lớn khán giả đã lăn lê nằm ngồi & bò toài trên sân cỏ,  mình phát hiện ra vẫn ở vị trí giữa sân ấy giờ bà đang ngồi trên cái ghế nhựa trắng duy nhất trong khu vực vé phổ thông, còn ông thì vẫn đứng mon men phía sau lưng. Chắc hẳn ông đã liều thân đi ăn cắp cái ghế ấy từ khu vực VIP sang cho bà ^^

***

Thương Tình Yêu đã chiều chuộng mình hết cỡ, dù luôn miệng cằn nhằn & nằng nặc cho rằng cái show này chẳng có tí gì hấp dẫn, vẫn dùng hết khả năng ăn nói và vét sạch ví để mua bằng được 1 đôi vé chỉ bằng nữa giá gốc cho mình, còn mình thì bất lực ko giúp đỡ gì đc tại vì các máy ATM của ACB khu vực quận 7 chẳng máy nào còn tiền, cuối cùng 2 đứa vừa đói vừa khát chỉ còn đủ tiền cho 2 ly Sprite và 2 xiên cá viên chiên hix hix.

Thương cả cái cách Tình Yêu nắm tay dắt mình băng qua đường, luôn lăng xăng dành đi phía xe chạy ngược lại, che chở cho mình như che chở cho 1 đứa trẻ hay là 1 người già hay là 1 người vừa già vừa khuyết tật, làm mình cũng có chút bực mình, nhưng mà thương thì mình thương thiệt là thương...

*** 

Ngã hẳn mình xuống bãi cỏ mơn man gió, chân duỗi thẳng, gối đầu lên đùi của Tình Yêu, nghe tiếng hát của huyền thoại âm nhạc văng vẳng bên tai...

... I could make you happy, make your dreams come true...  Nothing that I wouldn’t do... Go to the ends of the earth for you...To make you feel my love...

mình thấy bầu trời lồng lộng trên kia, những vì sao đang lấp lánh trên kia, con trăng khuyết đang nghiêng nghiêng mình trên kia, ngọn cỏ mơn man vuốt ve thịt da bên dưới, mùi đất ngai ngái ẩm nồng, và gương mặt đầy ắp thương yêu của Tình Yêu cuối xuống thật gần..., tất cả..., hệt như một giấc mơ ngọt ngào & êm đềm nhất trên đời...