Thursday 23 May 2013

May 23, 2013 - CHÙA NHÀ CÓ BỤT ?


Vừa đọc một cái link trong nhà chú Khắc Duy, có tên Bụt Chùa Nhà Không Thiêng, bác tự nghĩ trong lòng, rằng mình ko nhiều chiện thì ko có được !

Hôm qua bác đi ăn tối với Tục Tưng, nên ko có coi cái show của Nick trên truyền hình, cũng ko có đọc bất cứ bài báo nào nói về cái event của Nick ở VN cả, vì bác đã qua cái thời sử dụng các loại súp gà cho tâm hồn. Bác chỉ biết Nick từ ...hồi bác ở bên Mỹ thì phải. Năm đó trên mạng lan truyền cái clip về Nick, bác có xem và có xúc động, có ngưỡng mộ, có nhìn lại bản thân mình, có tự nhủ phải sống yêu đời lạc quan lên nữa mới xứng làm người đủ tay đủ chân. Với Nick, bác chỉ có vậy thôi.

Nhưng mà đọc bài post của bạn Phan Anh nào đó về Nick thì bác thấy phiền. Thời buổi từ giường ngủ của người này ở Châu Á có thể thọt thẳng qua giường ngủ của người kia tận Châu Mỹ ko cần xin phép, tại vì tụi nó show webcam, mà sao một người chắc là cũng trẻ, chắc là sống bằng nghề viết lách, vẫn còn giữ trong đầu cái tư tưởng cục bộ địa phương như dzầy, hoặc chí ít là cũng tự gán cho người khác cái tư tưởng như dzậy.

Nước ngoài có 1 tỷ người khuyết tật, 1/2 tỷ số đó biết tự vượt khó, 2 con số này bác bịa đặt, nhưng tại sao ko phải tất cả đều được truyền thông đưa lên làm tấm gương như Nick. Nếu có thắc mắc, nên đưa thắc mắc đó lên trước, nó hợp lý hơn là đưa thầy giáo Ký, vận động viên Thu, hiệp sĩ Hùng lên, bởi vì, ko tới lượt !

Nick là người nước nào ko quan trọng, quan trọng là anh ấy nổ lực vượt khó, gương mặt luôn tươi tắn sáng ngời, nụ cười ấm áp, chưa kể phải nói là quá đẹp trai. Điều quan trọng nữa là anh ấy tự tin, có tài diễn thuyết, có đôi mắt biết cười nói lên nhiều thứ lay động lòng người, dù có thể thiệt ra anh ấy chỉ cười thôi chứ ko có ý nói gì. Tất cả những gì toát ra từ anh ấy, chủ đích hay vô tình, đều có sức thuyết phục, đều có khả năng tạo nên ngẫu hứng sống tích cực, ngẫu hứng vươn lên cho tất cả mọi người từ thiếu hụt cho đến vẫn còn đầy đủ chân tay. Anh ấy từ nội dung đến ngoại hình, có đầy đủ tố chất của 1 ngôi sao Hô-li-út, để thu hút người khác, khiến người khác phải hướng về.

Để bạn Phan Anh vừa lòng, dù bác viết cái này ko phải cho chú ấy đọc, bác chỉ lôi tên chú ấy ra để làm paragraph transition mà thoai, thì bác sẽ đề cập một chút xíu đến lý do vì sao hiệp sĩ Hùng, vđv Thu, thầy giáo Ký ko lấy được 32 tỷ đồng từ nhà tài trợ. Những năm tháng trẻ thơ, bác được học được nghe đến thầy giáo Ký như 1 tấm gương vượt khó đáng kính nể đáng kính phục, với ngôn ngữ trịnh trọng thành kính đến mức bác nghĩ nếu con có được gặp thầy ngoài đời, con sợ con nhoẻn miệng cười chào thầy thì con cũng thành bất kính, thưa thầy Ký, ko có mối liên hệ cảm thông vô hình nào được gợi lên hết, thầy Ký chỉ luôn là hình ảnh đáng ngưỡng mộ như thể 1 người đầy đủ chân tay sẽ ko bao giờ làm được như thầy. Hiệp sĩ Hùng lúc sinh thời có phong thái tự tin, miệng cũng hay nhoẻn cười, nhưng anh ko đẹp, và cuộc đời anh vẫn phụ thuộc vào xe lăn, anh vẫn phải luôn dính vào cái gì đó, mà ko thể tự thân. Vđv Phạm thị Thu là ai, bác đành phải Google mà kết quả cho ra ko có gì khả quan cả. Nguyễn Bích Lan rất giỏi, nhưng gương mặt cô ấy u buồn, ko có ánh sáng ban mai trong khóe mắt nụ cười của cô ấy. Họ, nổ lực vượt khó gấp người thường cả 1 tỷ lần để vươn lên, nhưng sức ảnh hưởng từ họ đến giới trẻ hoàn toàn ko đủ lớn, và khả năng truyền cảm hứng sống vuii vẻ lạc quan tích cực cho người khác thật sự ko có nhiều, như Nick.

Đó là còn chưa kể tội của truyền thông xứ mình. Những chương trình vượt khó trên tivi xem thiệt là mệt mỏi, nhân vật mặt mũi tự ti, ít khi ngó thẳng vào người phỏng vấn, 2 tay di di vò vò 2 vạt áo, mắt cụp xuống nhìn mấy ngón chân, giọng buồn buồn tội tội, người phỏng vấn giọng điệu cũng buồn buồn đầy cảm thông, như thể sử dụng ngữ điệu lên xuống trầm bỗng sôi nổi hơn chút xíu thì sẽ làm tổn thương con người tội nghiệp trước mặt. Coi những chương trình này chỉ thấy lòng thêm nặng, thấy tội, thấy thương, chứ ko thấy lạc quan yêu đời muốn vui sống cho xứng với đôi tay đôi chân đôi mắt đôi tai còn đầy đủ.

Vậy thì, lỗi tại ai, đã thấy chưa, lỗi tại ai mà 32 tỷ đồng lọt vô tay người khác mà ko phải người mình. Đâu phải lỗi tại sinh ra đời đã khuyết tật, lại còn là người Việt Nam.

Bây giờ, đã rãnh để nói về chú Phan Anh. Bác ko biết Phan Anh là ai, chưa từng đọc bài nào của chú ấy ngoài bài post này, nhưng nhìn thấy số lượng người like và người share, bác nghĩ chú ấy thiệt là thứ dữ lắm. Nhưng 1 người thứ dữ như dzậy sao lại có can đảm đem 2 việc này ra so sánh: 2 triệu đồng để mua vé vào nghe Nick diễn thuyết, và vài đồng lẻ cho người ăn xin. Một người thứ dữ có quá nhiều người follow trên FB như chú Phan Anh, lẽ ra trình độ phải ở mức ngẩng đầu sái cổ cũng ko thấy được mặt, chứ ko phải bình bình bịnh bịnh ở mức này, tiếc quá, bác ko tìm được đúng từ đễ diễn tả cho chính xác. 2 triệu đồng bỏ ra mà biết chính xác nó về tay ai, có xứng đáng hay ko, và mình nhận đc những gì từ nó, khác rất nhiều với 1 đồng bỏ ra mà lòng phân vân ko biết đối phương có phải giả nghèo khó tật nguyền lừa gạt người cả tin để kiếm tiền hay ko. 1 đồng nó có giá trị của 1 đồng, ko phải vì nó nhỏ mà nó ko có giá trị. Bản thân đồng tiền ngoài lượng còn có chất.

Mà ko phải chỉ có mình chú Phan Anh bịnh. Bác đây cũng bịnh. Phát bịnh khi đọc đến đoạn chú Phan Anh uất ức nghĩ đến việc vì sao ko dùng số tiền 32 tỷ để sử dụng vô cái quỹ khuyết tật hay nghèo khó gì đó. Tại sao chúng ta mãi vẫn nghèo ? Là tại những người có tư tưởng như Phan Anh, mà người nghèo muốn nổ lực vươn lên cũng phải khựng lại. Tại sao phải vất vả làm gì, khi mà bọn nhà giàu muốn tiêu xài bao nhiêu thì cũng phải chia một phần số tiền đó cho tụi mình trước đã rồi mới được xài để ko bị ném đá. Cái xã hội với tư tưởng này, bây giờ trở đi gọi là tư-tưởng-Phan Anh, thì bao giờ mới phát triển bằng anh em bạn bè người tình năm châu. Dưới sự dẫn dắt của những người có tư-tưởng-Phan-Anh, xã hội này rồi sẽ dần biến thành một xã hội ăn mày có tổ chức ! (**)

Chúng ta vì ngu dốt cứ mãi ngồi đáy giếng, khi thì ngẩng mặt lên trời ồm ộp làm cóc kêu oan, khi thì phình bụng thật to như ễnh ương ượm bò. Cũng có thể vì mãi ngồi đáy giếng kêu la ganh ghét người khác mà chúng ta cứ mãi ngu dốt. Sự kiện Nick diễn thuyết ở VN, ai là người thiệt hại, có ai ko? Tiền tổ chức ko phải từ tiền thuế của nhân dân, người tổ chức đạt được mục đích abcxyz, người tham gia được hừng hực truyền cảm hứng sống tích cực lành mạnh, nhân vật chính được cống hiến cho xã hội, được truyền đi kinh nghiệm của mình, và được thù lao. Những người ko quan tâm thì mở báo mở tivi xem thứ khác. Ko có ai thiệt hại gì cả. Vì thế chú Phan Anh ko cần phải dội nước vào cái đoàn tuần hành đang hăng hái khí thế ấy để chứng tỏ mình là thành phần rất nguy hiểm.

Có rất nhiều chi tiết khác nữa trong bài viết của Phan Anh nhắm tới cá nhân Nick, mà nguy hiểm quá, bác ko chữa được. Đối với Phan Anh, người khuyết tật phải đi máy bay giá rẻ, ăn uống kham khổ, kể lể bù lu với báo giới thì mới đúng là khuyết tật thật sự có cố gắng vươn lên, thì quả thật là ko chữa được.

Có ai đã từng đọc qua những gì chú Phan Anh viết, vui lòng nhớ lại thử, đã có lần nào chú ấy viết về thầy Ký, chị Thu, anh Hùng hay chưa ? Nếu có, bài viết đó như thế nào, nó có khiến người đọc bỏ máy tính, tắt di động, móc túi ra 2 triệu hùng hục chạy tới họ để đc học hỏi kinh nghiệm và kỹ năng sống hay ko ? Hay chú ấy chỉ viết những bài nhân danh người khác, đội lốt sự việc khác, mang đầy tính tỵ hiềm vô cớ & tự ti cá nhân như bài viết này ?

Đừng than Bụt chùa nhà ko thiêng.

Hãy tự hỏi chùa nhà còn Bụt hay ko.

………
(**) kết luận của Tục Tưng.

Wednesday 1 May 2013

Apr. 30, 2013 - Câu Chuyện Thiệt Tình Của Bên Ở Lại...

Tối 29 tháng Tư năm thứ 38 sau ngày vui đại thắng

Cả đại gia đình quây quần ăn sinh nhật cháu, chuyện trò rôm rả, tới lui rồi cũng về chuyện thế sự. Mình hỏi Ba.

- Ba, Ba đọc BTC, cái không khí HĐ diễn tả trong đó có đúng cái không khí thời đó ko Ba ?

- HĐ nói được 1 phần nhỏ thôi, ko có sống ở miền Nam cái thời đó thì ko có hiểu được hết, thời gian đó căng thẳng lo sợ nặng nề kinh khủng hơn nhiều lắm chứ con ...

Sáng 30 tháng Tư năm thứ 38 sau ngày vui đại thắng

Trong lúc đợi Tục Tưng (phát lệnh tổng tiến công), ngồi sofa dưới phòng khách vừa cắt móng tay vừa lơ đễnh liếc liếc mấy chương trình TV Má mở.

- Cái này là tuồng Bóng Tối & Ánh Sáng nè. Chu cha, lâu quá rồi giờ mới thấy chiếu lại. Mày nhớ kịch này ko T, Bảo Quốc hay nói câu 'một đi ko trở lại, chịu chơi chịu chơi tới cùng' đó !

- Dạ nhớ. Nhưng mà cái này toàn là diễn viên mới ko à Má.

- Ờ, thì cái này mới dựng lại.

Má lia cái remote, qua kênh khác, kịch khác. Có mấy anh bộ đội màu xanh lá cây vác súng lom khom băng qua màn hình.

- Hôm nay 30/4, toàn phát mấy cái liên quan tới ngày đó.

- Má, hồi đó giờ này nhà mình làm gì Má ? Chắc trốn ở trong nhà nghe radio hả Má.

- Ờ, hông có ai dám ra đường đâu. Tối hôm trước Má đã lật đật mua a xê tôn chùi hết móng tay móng chân rồi, nghe người ta đồn Ziệt Cộng dzô là tuốt hết móng tay phụ nữ, sợ té đái !

- Rồi sao mình biết giải phóng, nghe radio phát tin Tổng Thống đầu hàng nên biết hả Má ?

- Ờ, nghe radio. Mà thiệt ra biết thua từ lâu rồi. Mình thua từ lâu rồi. Nên giữa tháng Ba, Ba mới dắt cả nhà chạy xuống SG này mua nhà đó.

- Lúc đó Má có muốn chạy ra nước ngoài ko Má ?

- Chu cha, muốn chớ, muốn lắm.

- Má hông sợ hả ? Hông sợ qua nước ngoài mình ko biết tiếng rồi mình sống làm sao hả ? Mình hông có biết cái gì chờ mình ở bên đó, tương lai nó ra làm sao, mờ mịt vậy Má hông sợ hả ?

- Hông, hông sợ, người ta đi nhiều lắm, cả nữa thành phố này bỏ chạy, nếu ngta sống đc, mình sống đc. Chu cha, lúc đó Má sợ lắm, sợ Ziệt Cộng dzô chôn sống. Lúc đó mình toàn nghe đồn mấy chuyện ác của mấy ổng, đâu có biết mấy chuyện tốt mấy ổng làm đâu, hông có ai dám kể chuyện tốt đâu.

- Vậy sao nhà mình hông đi hả Má ? Vẫn hỏi, dù đã nằm lòng câu trả lời.

- Ba mày hông chịu đi. Ba nói ông bà Nội, ông Ngoại tụi mày còn ở đây, cô chú bác dì còn ở đây, nên Ba mày hông muốn bỏ đi. Chớ hồi đó ông S ổng kêu lên hạm rồi, mà Ba hông chịu, nên chú Năm mày cũng hông đi luôn (*).

- Lên hạm ?

- Ờ, ông S mày (**) làm thiếu tá hải quân, chỉ huy cái chiến hạm đóng ở Cam Ranh.

- Ông S oai ha Má !

- Chu cha, ổng oai lắm, đẹp trai phong độ lắm, như Tây. Mày thấy giờ ổng già mà ổng còn đẹp còn phong độ hông.

Vừa nói vừa ngó lên màn hình TV, rồi nói tiếp:

- Giờ đóng lại nên chọn mấy đứa to bự như dzầy, chớ hồi đó làm gì có, chu cha, Ziệt Cộng ốm nhách xanh mét à. Ngta nói mấy ổng đi trên tàu chuối tàu chuối hông gãy là thiệt đó ! Mày nhớ đèo Madagui (***) hông ? Hồi đó có thời gian Ba mày phải xuống SG đi tổng động viên, Má dẫn thằng A, thằng Ba xuống thăm Ba, đi xe đò đó. Đi tới chân đèo, thấy ông Thượng mặc có cái khố à,  đeo cái gùi, vác cái mác, chạy hớt hải ra hiệu lùi xe lại, nhìn phía trước xa xa mới thấy cả đoàn xe đứng đợi dài dài. Chu cha, đợi mấy tiếng xe mới bò từ từ qua được. Chu cha, xác Ziệt Cộng xác quốc gia la liệt từ trên đèo. Mấy ông Ziệt Cộng mấy ổng dữ lắm, sinh tử lắm, cứ 2 ông 1 cùm chân lại dzới nhau thành cặp, mày biết chi hông, quyết tâm thà chết hông lùi, hông bỏ chạy đó ! Nhìn thấy tội lắm, ông nào ông nấy xanh méc, xung quanh gạo vương vãi khắp nơi, chắc đi xuống núi xuống khu dân ở mua gạo mang về. Chu cha, cứ năm bữa nữa tháng mấy ổng lại đi vô khu cư xá mình ở. Cư xá mình dưới chân núi mà. Ba kêu nhân viên rải sỏi khắp khu để tối mấy ổng đi mình biết, mình nghe được tiếng chân lạo xạo, mình lo mình nín khe trong nhà, để họ có gõ cửa mình cũng giả bộ ngủ hết hông mở.

- Cư xá có lính bảo vệ hông Má ? Lại hỏi câu hỏi ngàn năm.

- Có chớ, nhưng mà lính nó cũng để yên cho qua à, lính quốc gia, lính Mỹ gì cũng để yên à, tụi nó cũng sợ, hay ngại gì đó. Ban ngày mà dám đi như dzậy là tụi nó bắn liền. Nhưng ban đêm tụi nó hông có làm gì đâu, cũng biết là mấy ổng xuống mua gạo, xin gạo, nhưng mà lấy xong rồi cũng đi lên núi lại chớ hông có bắn giết gì ai nên tụi nó cũng để yên. Chu cha, ngta sợ mấy ổng lắm, mà cũng thấy tội nghiệp. Mỗi lần nghe tiếng chân lạo xạo ngang nhà, Má hay bắc ghế lén nhìn qua mấy cái bông gió đó, ốm nhách hà.

- Má gan quá ha Má !

- Hông, tao sợ lắm, nhưng mà tò mò, muốn nhìn coi ra sao... Hồi đó, mỗi lần đi xe đò xuống thăm Ba, hay gặp cái thằng nhỏ kia, nhìn hiền lành thư sinh lắm, mặc áo học sinh, nó lên xe từ khu Hòa Bình, thấy mỗi lần tới đèo nó lại nhảy xuống, rồi nghe nó kêu 'đổi gác' là thấy có thằng khác trong bụi chạy ra leo lên xe. Chu cha, nhìn tụi nó hiền khô à, mà làm Ziệt Cộng. Mà lúc đó dân người ta nổi dậy cũng nhiều tham gia cũng nhiều, cứ thỉnh thoảng đi ngang 1 khu là lại có đổi gác như dzậy.

- Là sao Má ?

- Là cái đèo ở giữa, quốc gia mình đóng 1 bên, bên kia là mấy ổng, ghê lắm. Toàn ở mấy khúc cua.

- Sao đổi gác gì mà công khai vậy Má ? Lỡ mấy người trên xe họ méc với chính quyền, họ chỉ điểm cho bắt sao Má, cái người ở khu Hòa Bình đó, sao gan vậy ?

- Hông, hông có ai dám đâu, ngta biết với nhau vậy thôi, để trong bụng vậy thôi.

- Lỡ đâu có ai bên lính quốc gia nghỉ phép đi xe đò, thấy vậy về báo cáo cấp trên sao Má ?

- Ờ, Má hông biết, nhưng thấy dzậy hoài, đi quài là biết mặt cái thằng nhỏ đó luôn, biết nó gác ở cái trạm đó luôn.

Ngó ngó TV:

- Mà cái năm đó, như có điềm, nghe ngta nói ong bay về SG nhiều lắm, làm tổ cái nào cái nấy to như cái nia, ở bưu điện thành phố đó, cũng mấy cái nia, đen kịt. Ngta nói đen đen là tượng trưng cho quần áo đen của mấy ổng trên rừng trên núi về chiếm đóng đó. Trên Bảo Lộc cũng có nhà ông kia, có con mèo cho con chuột con bị lạc mẹ bú. Ngta nói là mèo cho chuột bú là ý nghĩa hòa bình tới đó, chớ đó giờ mèo nó rượt chuột chớ ở đó mà cho bú, chu chaaa...

Rồi mắt rơm rớm, tuy miệng vẫn cười:

- Mà năm đó nói thiệt chớ muốn đi mà Ba mày có chịu chắc cũng hông có dám đi, tụi bây 7 đứa lít nhít như chó con, trong bụng còn bầu 3 tháng con Y nữa (****), loạn lạc mà chạy xa dzậy sợ lắm, từ Cam Ranh tàu vô SG đã mửa lên mửa xuống rồi, ng này ói lên đầu người kia, dễ sợ lắm.

Năm đó mình 3 tuổi. 3 tuổi nhưng vẫn nhớ, mãi tới sau này vẫn nhớ lờ mờ duy nhất cái cảnh lúc tàu cập đất liền, chung quanh mênh mông bóng tối, ngửa đầu lên thì bầu trời lồng lộng đầy sao. Với 1 đứa trẻ 3 tuổi, bầu trời lúc đó rộng lớn biết chừng nào, như bi giờ mình tưởng tượng về vũ trụ vậy ! Sau này lớn hơn, hỏi lại Ba Má thì biết mình nhớ đúng chớ ko phải tưởng tượng. Năm đó, đêm đó tàu cập cảng Vũng Tàu, cả nhà đi chân không lếch thếch vô đất liền, dắt theo con Lucky nữa, có chú đồng nghiệp Ba làm ở VT ra đón cả nhà về khách sạn.

- Hồi đó mình về ở nhà bà cô nữa tháng, sau đó mới mua nhà bên TQD của ông trung tá, ổng bỏ đi nước ngoài.  Chu cha, hồi đó nhà mình đẹp nhất xóm. Lúc dọn về cả xóm chạy ra coi.

- Đẹp cái gì Má ?

- Thì đẹp đó, Ba Má đẹp, tụi bây con nít đứa nào cũng đẹp, mà nhà cũng đẹp, của ông trung tá mà. Nên hồi đó có ai vô xóm kiếm mình, đầu xóm ngta hay chỉ, tới cái nhà đẹp đẹp, có mấy đứa nhỏ đẹp đẹp, 2 vợ chồng cũng đẹp đó, là đúng nhà.

Hai Má con mắt rưng rưng ngồi cười mơ màng...

- Nhờ mình đẹp nên nhà chú M cô N cũng thương (^^), nhờ chú M nói vô mà mình mới làm giấy tờ được đó chớ. Chớ cái thằng K nó ghê lắm, lúc Ba bị kiu đi học tập, có mình Má ở nhà với tụi bây, nó cứ suốt ngày kiu Má lên phường hoạnh họe, nó hỏi Má có biết ông trung tá đó có nợ máu với dân hông, sao mua nhà ổng. Má nói chời ơi tui ở chổ khác tới, tui mua nhà ổng thôi, chớ ổng nợ máu gì đó tui đâu có biết, mà giờ ổng đi rồi, tui có biết gì đâu, có liên quan máu mủ gì tới ổng đâu. Mấy cái thằng Ziệt Cộng 30/4 đó, tụi nó thúi lắm, toàn lũ thời cơ, ăn không ngồi rồi giờ có chính quyền mới vô thì tâng công. Thời gian đó sợ ghê lắm, tối hông có dám lên lầu ngủ, mấy mẹ con mình nằm xếp lớp như cá ngoài phòng khách để canh cửa, đêm nào cũng nghe tiếng chân mấy ổng chạy rầm rập rượt bắt mấy người trốn cải tạo. Đến nổi cái đêm Ba được cho về, Ba xách cái túi đứng trước cổng, Má còn tưởng ai hông dám ra mở cổng nữa. Chời ơi, thời gian đó sợ lắm, kinh khủng lắm. Mà ghét cái tụi Ziệt Cộng 30/4 kìa, chớ mấy ông trong rừng thì cũng tội, vô đó toàn lúc còn trẻ trẻ, sống bao nhiêu năm trong rừng xanh méc xanh me, có sướng như mấy thằng 30/4 đâu, tội nghiệp, kệ, ai có chánh nghĩa của người đó, bên nào thua thì chịu chớ sao giờ, cũng hông thể nói ai ác hơn ai. Hồi đó Ba có chức nên nhà mình sướng lắm, tụi bây đứa nào Ba Má cũng mở cho sổ tiết kiệm ở ngân hàng, đủ tuổi là sẽ cho đi Mỹ học, giải phóng dzô là mấy cái đó mất hết, nhưng cũng có cái may, nhờ ăn ở hiền lành hông gian tham nên cái cô ngân hàng kia cổ mới xin sếp cho rút được 1 mớ đó, chớ lúc đó ngta biết sắp thua, ngta ai cũng tới rút tiền để bỏ chạy, ngân hàng phải đóng cửa ko thôi sụp. Nhờ tiền đó mà về SG mới mua được nhà ông trung tá đó chớ... Chớ hông thôi lúc Ba mày đi cải tạo tụi bây với Má chắc cũng đi kinh tế mới còn đâu... Giờ đất nước còn khổ là cũng tại tụi Ziệt Cộng 30/4 hết. Ở trên từ rừng ra từ Bắc vô, ko rành nên bày sai đã đành, ở dưới tụi nó làm khác, mà làm còn bậy hơn, còn sai hơn. Mà thôi, chuyện chính trị mình cũng hông biết đâu mà lần. Được cái từ ngày giải phóng khổ thì cũng nhiều nhưng cũng được cái yên tiếng súng, hông có nghe tiếng đại bác tiếng hỏa châu bắn đêm đêm nữa... Chu cha...

- Mà mấy cái chuyện nãy giờ, Má kể nghe cho biết dzậy thôi, ra đường chơi đừng có kể tùm lum đó !!!

- .....

Tối 30 tháng Tư năm thứ 38 sau ngày vui đại thắng

Người xe nườm nượp khu nhà thờ Đức Bà, Lê Duẫn, Đồng Khởi, Nguyễn Huệ, Lê Lợi. Bao nhiêu năm, cũng bao nhiêu con đường đó... Dù thành phố có to hơn, cao hơn, lớn hơn, hiện đại hơn mỗi ngày, không khí đó, ko thể nào chuyển sang đường Nguyễn Đức Cảnh hay Nguyễn Lương Bằng, ko thể là hồ Bán Nguyệt hay Cresent mall…

21g6', 2 đứa vừa từ Phạm Hồng Thái băng qua bùng binh Quách thị Trang thì Tục Tưng hớn hở nhảy nhổm lên, pháo bôngggggg kìaaaa ! Phía xa, hướng bến Nhà Rồng, pháo hoa từng đợt bừng lên rạng rỡ. Pháo hoa tầm thấp, nên hai đứa phải chạy lại gần hơn, rồi dừng xe ở khu Hàm Nghi.

Mình đã từng ngẩn người ko biết bao nhiêu lần ngắm pháo bông bắn lên trời mỗi đêm từ khu Disney Land ở Anaheim, California. Cảm giác những lúc đó rất xúc động, ánh sáng pháo bông rực rỡ lung linh hoang đường, như thấy lại những ngày thơ mơ mộng chuyện thần tiên, như những giấc mơ về lâu đài công chúa hoàng tử (với phù thỉ) ngày xưa quả là có thật. Những lúc xem pháo bông ở đó, điều duy nhất nhớ chỉ là tuổi thơ.

Những lần xem pháo bông ở Việt Nam thì chỉ đếm vừa đúng 1 bàn tay. Nhưng cảm xúc thì rất khác. Đó là cảm giác của người đứng trên quê hương mình, chung quanh là người dân mình, tiếng nói mình. Nó mang lại cái cảm giác rưng rưng, xốn xang, nức lòng, hân hoan, yêu hòa bình, thương đất nước. Pháo bông ngày Độc Lập, ngày Thống Nhất, thì hẳn, phải khác với pháo bông Disney Land. Hai đứa mình vốn dĩ sinh ra đời đã đa đoan đa mang đa cảm dễ xúc động, nên đứa nào đứa nấy lệ cũng sắp tràn mi. Tục Tưng ko lần nào nhìn thấy pháo bông mà giấu nổi cảm xúc, cứ rối rít, cuống quít sợ qua đi những khoảnh khắc đó. Mình thì thào với Tục Tưng, rằng ko biết còn được bao nhiêu cái 30/4 bình yên như vầy nữa, mình nói xong 2 đứa cùng thở dài...

Tục Tưng sau khi thở dài thì quay qua thì thào, giọng có chút nghẹn ngào 'bởi vậy, người ta hát đúng quá,.. vui sao nước mắt lại trào...'

Ờ, phải, vui sao nước mắt lại trào ?


Mừng ngày Quốc Tế Lao Động. Tháng Năm rồi, rợp trời hoa phượng đỏ !

---------------
(*) chú Năm là trung úy Hải quân. Ngày 28/4 chú Năm lái tàu tuần duyên từ Cát Lái cập bến Bạch Đằng, lên bờ thuyết phục Ba xuống tàu một lần nữa nhưng ko thành. Ngày 29/4 chú trở lại tàu thì tàu đã ko còn nữa, đã mất vào tay những ng di tản khác. Vài ngày sau ngày giải phóng, chú Năm quay về Nha Trang trình diện, đi học tập 2 năm. Năm 1979, chú & gia đình & 1 số ít ng quen khác lên tàu vượt biên. Chú là người VN đầu tiên vượt đại dương thành công bằng 1 chiếc tàu nhỏ, lái thẳng tàu từ bờ biển Nha Trang qua Canada. Chú Năm là dân hải quân, lại là chỉ huy nên biết cách. Phần lớn những con tàu khác là chạy gần bờ, rồi chờ tàu lớn vớt, các trại tị nạn trên các đảo đc thành lập là cho những thuyền nhân đi dạng này.
(**) ông S hơn Ba khoảng 10 tuổi, nhưng vai vế là bác của Ba.
(***) theo mình hiểu, thì cái đèo Madagui mà Má nói, chính là cái đèo Chuối, nằm giữa huyện Madagui và thị xã Bảo Lộc.
(****) năm 1975, Ba 33 tuổi, Má 32 tuổi, có 7 đứa con, 1 cái bầu. Sau năm 1975, BM có thêm 2 đứa con nữa, nâng tổng số con lên 9.