Sunday 19 September 2010

Sun, Sep. 19, 2010 - Một Ngày Bằng Mấy Trăm Năm Hỡi Người...

Trăng sớm

Phố lồng đèn dễ thương quá. Ko phải cái phố ấy dễ thương. Mình sẽ dễ dàng trôi qua cái phố ấy ko chút vướng bận. Dễ thương là người đi chung với mình đến cái phố ấy.  

Phố lồng đèn lấp lánh quá. Ko phải mấy cái đèn lấp lánh. Mà là ánh mắt lấp lánh của người đi chung với mình khi xông vào chọn lồng đèn và quay lại hỏi mình rằng là nếu chọn lồng đèn giấy bóng kính thì nên chọn cái nào.

Phố lồng đèn rạng rỡ quá. Ko phải mấy đèn lồng nhựa trung quốc chạy pin dụ trẻ con rạng rỡ. Mở ngoặc ở đây là ta hông ưa trung quốc nên ta hông viết hoa tên nó, đóng ngoặc. Mà là nụ cười rạng rỡ của người đi chung với mình đến cái phố ấy và chọn mấy cái lồng đèn mà quên trả giá.

Chúng mình chạy lăng quăng ngoài đường. Phía trước là 1 túi lồng đèn nhựa trung quốc hình siêu nhân, Doremon với gì gì nữa ấy, cộng với cái lồng đèn con gà bằng giấy bóng kính. Phía sau là mình kẹp khư khư cái lồng đèn con bướm cũng bằng giấy bóng kính bên nách phải. Chưa bao giờ mình mong nách mình to đến như thế, để giấu cái lồng đèn. Chắc người ta có niềm tin rằng nách của mình ko thể bất ngờ to hơn được, nên người ta cứ chở mình đi khắp Sài Gòn như thế, qua tất cả những giao lộ đông xe đông người nhất thế giới, như thể là khoe một chiến công trong việc bắt được 1 bà già đầu 2 thứ tóc ôm lồng đèn con bướm diễu hành trong đêm SG rộn rã mùa Trung Thu.

Xe chạy qua một con đường có 2 hàng cây giăng những ngọn đèn trắng sáng lấp lánh, nơi trước đó 1 tuần, trong 1 buổi chiều tàn nhập nhòe, khi ngồi trong cái công viên trước cái tòa nhà cao tầng với những thứ xa xỉ lòe loẹt (mà đôi khi mình cũng thích) sau lưng, khi những ngọn đèn trên những hàng cây trên con đường chạy dài qua trước mặt bất ngờ sáng lên, mình đã phát biểu là nhìn ko giống đèn, mà như thể phía sau dày đặc những kẻ lá li ti đó là 1 bầu trời sáng trong rực rỡ. Lúc đó, mình biết người ngồi bên cạnh mình len lén ngẩng lên nhìn bầu trời phía trên đầu, chắc để so sánh bầu trời thật với bầu trời trong mộng tưởng của mình. Lúc đó, là chúng mình đang ngồi mút cà rem. Là 2 cây cà rem hương chuối. Chúng mình vừa mút cà rem hương chuối (sản xuất tại Hàn Quốc) vừa kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện. Những câu chuyện mãi mãi thuộc về quá khứ. Những câu chuyện buồn. Mút hết kem, mình bảo thôi đi tiếp đi nha. Vì mình biết, nếu ngồi tiếp, sẽ có 1 trong 2 đứa mình chảy nước mắt. Mình ko ngại chuyện chúng mình chảy nước mắt trước mặt nhau. Chỉ là cả 2 cùng thấy chảy nước mắt khi ngồi trên xe dẫu sao cũng đỡ nhục hơn là chảy nước mắt trước bàn dân thiên hạ đang hóng chuyện trong công viên như thế. Có khi thiên hạ lại cám cảnh, tưởng 2 đứa bỏ nhau, tưởng đứa này đang đòi bỏ đứa kia. Đâu có. Hông có. 2 đứa thương nhau hông biết để đâu cho hết, sao mà bỏ được, phải hông ? Nói phải, nói phải đi ! Hihi.

Trở lại chuyện cái đêm hôm kia, hôm mình mong nách to lên để giấu cái lồng đèn con bướm bằng giấy bóng kính. Lúc ấy chạy qua con đường giăng mắc ánh đèn trắng sáng li ti, tự nhiên mình tưởng tượng ra cái ánh sáng rực rỡ gọi mời của cái đêm cô bé Lọ Lem đi dạ tiệc. Mình nghĩ nếu từ trên 2 hàng cây bên đường rơi xuống đầu mình 3 hạt dẻ, mình sẽ cho Má của mình 1 hạt, còn lại 2 hạt mình cho hết cái người đang chở mình đây nè. Tại vì người ta làm cho mình thương quá à. (Mình ko có bất hiếu đâu. Mình cho Má mình 1 hạt thôi, là tại vì mình biết Ba mình sẽ cho Má thêm 2 hạt của Ba mà. ^.^ )

Chúng mình cứ lăng quăng suốt đêm ngoài đường như thế với cái lồng đèn dưới nách mình. Rồi ngồi lề đường ăn vặt linh tinh. Mình nghi bụng mình sắp to trở lại rồi.

Mình ko có muốn về nhà ngủ đâu. Mình cứ muốn đi mãi đi mãi dưới ánh trăng trong vắt dù chưa kịp tròn như thế. Cứ muốn đi mãi trong cái lạnh heo hút khi đêm về như thế. Bởi vì ngồi phía trước mình là một người mình thương ơi là thương. Bởi vì ở ngay trước ngực mình là hơi ấm của một người mình thương ơi là thương.

Chia tay ở đầu ngõ nhà mình, suýt nữa là mình té bật ngữa rớt xuống xe lăn đùng ra đường khi biết cái lồng đèn con gà làm bằng giấy bóng kính treo phía trước xe ấy là dành cho mình. Trời đất ơi.... hahahah. Có cả nến nữa. T đáng yêu như thế. Hỏi làm sao mình hông thương T ơi là thương cho được, đúng ko, đúg ko ? Nói đúng đi, nói đúng đi ^.^

Hãy Yêu Tôi Bây Giờ

'Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ, đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa đời...' Có chút hơi men từ lúc chiều, nên lúc tối ngồi ăn lẩu với chúng mình, bạn iu  đã hứng lên mà hát như thế. Mình thấy bài hát này đúng, nhưng sến quá. Mình hông thích sến. Mình chỉ thích sến kiểu mình thôi.

Mình thật ko biết tại sao người này thương người kia mà ko chịu nói. Vì họ sợ họ đang nhầm lẫn. Vì họ sợ người kia nhầm lẫn. Hay là họ ko có thương. Hay họ nghĩ họ thương chưa đủ. Hay họ nghĩ người kia thương họ chưa đủ. Hay họ nghĩ để mai mốt nói cũng được. Hay họ nghĩ nói sao bằng hành động. Tại vì họ ko nhớ là cuộc sống của người này người kia là có thể gián đoạn nữa chừng, chưa chắc gì mai còn người đó trên đời để cho họ nói, để nghe họ nói. Tại vì họ muốn làm giống như trong bài hát. Tại vì họ muốn làm giống như trong bài thơ. Như bài thơ này nè. Tức quá vì ko còn nhớ nổi tên tác giả. Bài thơ này mình chịu, vì mình thấy ko có sến như bài hát:

Điều muốn nói suốt đời không chịu nói/ Để hôm nay hạnh phúc bỏ đi rồi/ Điều muốn nói sao ngại gì không nói/ Đến hôm nay có nói cũng muộn rồi.

Mình

12g đêm hôm qua, lúc hồi hộp đợi T nhắn tin đã về đến nhà, mình xách lồng đèn ra treo ngoài ban công phòng ngủ. Mình biết bác hàng xóm già già bên kia bờ rào tưởng mình bị điên, khi thấy mình mặc đầm ngủ phong phanh, đeo máy ảnh, và bật lửa thắp nến cho cái lồng đèn.

Bác ấy ko biết rằng ngày mai mình ko còn ở SG nữa. Đêm trăng tròn vành vạnh giữa mùa thu là mình sẽ ngồi ngất ngưỡng ngáp vắng ngáp dài trên một chuyến xe đêm, đi đến một nơi mình chưa từng đến, một nơi rất ít người muốn đến. Mình đi 7 ngày rồi mình về. Khi một người ra đi mà để con tim ở lại, thì một ngày với họ dài bét nhất là cũng một trăm năm. Thì mình sẽ xa SG bảy trăm năm đấy. Những bảy trăm năm.

Nên mình phải thắp nến cái lồng đèn của mình thôi. Cho mình một lần được nhìn thấy mùa trăng thu lung linh của riêng mình.

2 comments: