Thursday 16 September 2010

Fri, Sep. 17, 2010 - Sưởi Ấm Đời Nhau Bằng Những Môi Hôn...

1.

Mùa thu năm trước, còn ở bên kia, ngày nào nghe tin SG có mưa cũng thấy hốt hoảng, vì sợ có người buồn. 

Mùa hè vừa rồi thì chẳng còn cảm giác đó nữa, mỗi lần trời mưa chỉ nguệch tay vạch lên ô cửa sổ đầy bụi bên phải 1 vạch, định đến cuối mùa mưa sẽ tổng kết xem mình đã đi qua tổng cộng bao nhiêu cơn mưa  trong mùa mà lòng trống trơn tan hoang toác hoác như thế.

Hai tuần trước, Ba mở cửa phòng vô tưới cây dùm. Lúc xuống nhà, Ba chửi con gái gì lớn đầu rồi mà ăn ở kỳ quá, sao lau cửa sổ mà lau có một cánh, để cánh còn lại dơ hầy là làm sao ??

Là làm sao ?? Ai dám trả lời là làm sao. Chỉ biết co giò chạy lên phòng. Dấu tích của một mùa hè mưa gió trống trơn tan hoang toác hoác cõi lòng đã biến đâu mất. Đứng ngẩn ngơ nhìn cửa sổ sạch bong. Đứng ngẩn ngơ nhìn cửa sổ trong veo. Ký ức buồn bẩn bụi biến mất tình cờ và đơn giản như thế. Ko dễ dàng, nhưng giản đơn. Giản đơn như lẽ luân hồi của cuộc đời. Có sinh nên có tử, có tử nên có sinh.

2.

Bây giờ, đã lại là mùa thu rồi nhỉ ? Lại thấy hốt hoảng lắm nè, mỗi khi nghe tiếng mưa róc rách bên hiên. Thấy hốt hoảng lắm lắm lắm nè, mỗi khi nghe sấm chớp đì đùng. Thấy hốt hoảng ghê ghê lắm lắm nè, ko cách gì diễn tả nổi, như khi thấy cơn giông kinh khủng chiều nay. Bởi vì lòng đã ko còn trống trải, lòng đã ko còn tan hoang, lòng đã thôi toác hoác. Và lòng lo cho một người khác ngó thấy mưa lại tức cảnh sinh tình buồn bã. Lo ghê lắm. Đến mức đang giận trong lòng mà cũng thấy nguôi ngay lập tức. Để an ủi. Để vỗ về.

Ôi mình ko có bị tự kỷ, mình chỉ mắc bệnh tâm thần.

Tâm thần gặp tự kỷ, bấn loạn những cơn mưa.

Mình biết phải làm sao ?

3.

Đành phải lặp lại lần nữa, rằng là mình thấy tuyệt vọng ghê lắm. Có lẽ nào sâu thẳm trong lòng người lại có nhiều lỗ đen hơn hẳn vũ trụ như thế ? Mình đứng bất lực nhìn sự vật liên hồi luân chuyển từ lỗ đen này sang lỗ đen kia, ko trật tự, ko giờ giấc, ko một chút ngăn nắp. Hoàn toàn phi logic.

Hai bàn tay mình vụng về, ko cách nào sắp đặt.

Trái tim mình cũng vụng về. Nên rất nhiều khi mình muốn khóc.

Mình biết phải làm sao ?

4.

Nhiều người nói quá, nên mình bắt đầu tin mình khó tính. Nhiều người nói quá, thành ra mình bắt đầu tin mình khó chịu.

Mình cũng tự biết rất nhiều khi mình vô lý nữa.

Mình cũng tự biết mình giỏi nói thương yêu bằng cái miệng thôi à.

Người ta ngồi chờ 'sao băng' mà mình còn ko biết.

Người ta thèm ăn mì mà mình còn ko hay.

Mình ko giống bà tiên chút nào. Mình giống phù thủy.

Nhưng tại ai mà mình thành phù thủy ?

Mình thấy, mình khó tính, khó chịu, nói mà ko làm, vô tình, vô lý...  một cách hoàn toàn  hợp lý đó chứ.

Ai biểu thiên hạ tỏ vẻ dửng dưng !

Ai biểu thiên hạ cố tình dửng dưng !

Mình xì tú bịt thiệt. Nên mình ko phân biệt được đó là thiên hạ thật hay thiên hạ giả vờ.

Mình biết phải làm sao ?

5.

Dạo này mình nhắn tin nhiều quá. Mình nhìn tổng số lượng tin nhắn nhận được lưu trong điện thoại mà mình hết cả hồn. Ấy còn may là phần tin cũ gửi đi tự động bị xóa mất, vì bị mặc định ở số 999, chứ nếu được để tự do, mình tin là nhìn số lượng của nó, hồn mình ko có nẻo về.

Dạo này, mỗi ngày mình gửi đi 1 triệu tin nhắn. Và nhận lại được 9 trăm 9 mươi 9 ngàn 9 trăm 9 mươi 9 tin. Ấy là tại vì người ta hay ngủ quên vào cuối trận. Chứ nếu người ta lúc nào cũng tỉnh như sáo như mình, chắc mình cũng nhận được 1 triệu tin nhắn chứ hổng thua.

Nãy giờ mình đùa đấy. Sao mà gửi đc nhiều tin như thế chứ. Giả sử có gửi được thì cũng ko điên mà gửi nhiều như vậy. Mình chỉ tâm thần thôi, hông có điên ! Còn người ta cũng chỉ bị tự kỷ thôi, hông có điên ! Thật ra, mỗi ngày mình chỉ gửi đi có 8 nghìn tin nhắn à, và mình nhận được 7 nghìn 9 trăm 9 mươi 9 tin. Ấy là tại vì người ta hay ngủ quên vào cuối trận. Chứ nếu người ta lúc nào cũng tỉnh như sáo như mình, chắc mình cũng nhận được 8 nghìn tin nhắn chứ hổng thua.

8 nghìn tin nhắn của mình bắn ra mỗi ngày, ko biết có tin nào sượt qua được cọng lông tơ nào của người ta hông. Chứ 7 nghìn 9 trăm 9 mươi 9 tin nhắn mình bị bắn lại mỗi ngày kia, ngày nào cũng có vài cái làm tim mình nhói lên.

Ko phải nhói lên vì đau đớn. Ko phải nhói lên vì hận thù.

Mà là cái kiểu nhói lên vì yêu thương ấy. Mà là cái kiểu nhói lên vì thương yêu ấy. Rất, rất !

Đôi khi nhói mạnh đến mức mình muốn lăn đùng ra ngất.

Mình biết phải làm sao ?

6.

Lúc nãy mình bày đặt trích thơ Xuân Quỳnh nữa, haha, mình trả lời bằng thơ Xuân Quỳnh, haha... 'Em cũng không biết nữa, khi nào ta yêu nhau...' Trời ơi, trả lời xong rồi thì mình mới thấy ngượng. Mình cũng biết ngượng muh. Già cách mấy cũng vẫn biết ngượng muh. Dù ngượng một cách chậm chạp.

Tại vì mình chỉ biết chắc là E72 thương 6300 mà thôi.

Còn ngược lại thế nào thì mình ko biết. Ko phải giả vờ ko biết.

Liệu mình có nên hỏi tiếp, rằng mình biết phải làm sao ?

****

Cả tuần nay mất ngủ. Vì trời có lúc nóng, vì trời có lúc lạnh. Người cũng vậy. Lòng người cũng vậy.

 

No comments:

Post a Comment