Sunday 12 September 2010

Mon, Sep. 13, 2010 - Ngõ Vắng Xôn Xao

 

1.

Mình cũng đâu phải tham ăn lắm, cũng hông phải dạng lúc nào cũng thèm ăn, càng hông phải dạng bị Má bỏ bê ko cho ăn uống. Vậy mà đầu tuần được T nấu cho 1 bữa ăn, giữa tuần được T tặng cho 2 bịch chè, cũng đã thấy lòng như đôi mắt chó con, ươn ướt biết ơn khi được chủ vỗ về...

Ko hiểu đâu ra cái cảm giác thèm được dòm mặt T kinh khủng dù mới cùng ăn trưa cách đó vài giờ, và T đã chạy tới ngay sau đó, trong một buổi tối giữa tuần mưa rơi đủ ướt đầu. Chỉ có vài ba phút thì nên dòm vào đâu để lưu nhớ nhỉ ? Có một khoảnh khắc ánh mắt ấy thật khó quên...

2. 

Khi ta ko tìm kiếm, mọi thứ cứ sờ sờ trước mắt. Khi ta cần, cần ơi là cần, lại rủ nhau mất biệt. Chạy xe lòng vòng suốt 2 tiếng đồng hồ giữa trưa nắng như đổ lửa, tìm đỏ mắt, hỏi mỏi miệng, nơi nào cũng bảo ko có. Ấy vậy mà khi buông lời tuyệt vọng cuối cùng ở cái quán vắng vắng buồn hiu bên đường, nơi xe cộ cứ ào ào chạy qua ko ai thèm dừng chân lại, thì lại nhận được cái gật đầu đáng iu vô cùng cực. Hình như cũng đã đến lúc Ông Trời thấy xót thương mình.

Cũng hơn một năm rồi đã ko chạy xe giữa trời nắng đổ lửa như thế. Vì ko còn động cơ nào. Bây giờ, mọi thứ như sống lại. Nắng mưa ko còn bao nhiêu ý nghĩa.  Vì có những thiếu hụt cần được yêu thương đong lại cho đầy. Có những vết thương cần được ân cần xoa dịu. Có những nụ cười cần được vỗ về để nở mãi trên môi. Chỉ là, biết vậy mà có làm được/ được làm hay ko.

3. 

Có phải mình sinh ra đời đã được trọn vẹn tình cảm của một gia đình đầy đủ, nên dù cố hết sức vẫn ko thể theo sát để hiểu kịp bắt kịp cái cảm giác lên xuống rối bời hụt hẫng tủi thân của một người thiếu thốn điều đó ? T khi ở bên cạnh mình là một T khác. T khi về căn nhà trống trãi với ngỗn ngang và đau đáu nỗi nhớ thương, lại là một T hoàn toàn khác hẳn.  Và T ko thể nào biết, rằng điều đó làm  mình đã tuyệt vọng đến thế nào. Thế nên T đã không hiểu, và không thõa mãn khi dụ được mình tiết lộ điều ''bí mật của trái tim''... Có những điều hết sức khó tin, nhưng lại thật đến độ thiệt thà... Thế nên nó mới là bí mật của trái tim, T biết ko ?

Ko đúng đâu cái câu '' Không ai cho không mình cái gì'... Vì có chứ ! Vẫn có những người luôn muốn mang đến cho mình những tốt đẹp, những yêu thương. Chỉ là mình có gặp trúng được người đó hay ko thôi.

4. 

Dặn mình khi nào về thì nhắn tin cho biết để đấm lưng cho mình. Đọc tin nhắn đó, chỉ biết mỉm cười, chứ chẳng trông đợi gì nhiều. Những hỗn loạn trong lòng T cả tuần nay đã làm mình biết cái gì là cái T đang cần, và cái gì là cái đang tìm đến nơi T ko đúng lúc.

Kết quả là T đã ngủ mất, hay là một điều gì đó tương tự, ngay khi mình còn chưa kịp tắm xong.

Khi nãy, ở ngã tư đó, lúc chiếc taxi mất dạy kia va vô thân xe mình, nếu mình giữ tay lái ko vững thì sao ? Thì T sẽ mãi ko có cơ hội biết, rằng mình đã dặn lòng không trông đợi gì.

Ấm áp, khi nào cần ?

5. 

Ôm cái ''báu vật'' tìm được sau 2 tiếng lang thang dưới nắng, đứng trước một ngôi nhà khóa trái 2 lần cửa, ko biết sẽ phải đi về đâu, mãi mãi là một trãi nghiệm khó quên. Rất khó quên.

Sao hôm ấy 2 ta lại mạnh ai nấy lang thang bất định trên đường nắng ? Sao ko tìm về một chổ để nương tựa vào nhau ? Cánh cổng nhà là để mở ra chứ ko phải để khép lại. Người thương mình ko phải là người có ý định ăn trộm mình. Người ta chỉ muốn được ăn mì gói thôi.

Đó là một con đường nhỏ, chứ ko phải con ngõ. Xe gắn máy hôm ấy vẫn ồn ã xuôi ngược từ hai hướng, chứ ko vắng.

Nhưng vẫn nghe xôn xao. Vẫn nghe rõ tiếng xôn xao. Rất xôn xao.

Có lẽ, ngõ vắng nằm ngay ở trong lòng...

1 comment:

  1. Ua, trang của bạn đang nâu sòng tự dưng đổi sang xanh lè vậy? Bạn làm cách nào mà hay dzợ? bạn nói bạn không tham ăn vậy sao người ta đưa đồ ăn cho bạn sao bạn hok cho tui? tui đói, tui khát, tui vô cùng cực, vậy mà bạn ở đây than là bị ăn nhiều. Vậy theo lẽ thường tình, bạn có thấy công bằng cho cuộc sống của tui không hả?hả?hả?

    ReplyDelete