Thursday 23 May 2013

May 23, 2013 - CHÙA NHÀ CÓ BỤT ?


Vừa đọc một cái link trong nhà chú Khắc Duy, có tên Bụt Chùa Nhà Không Thiêng, bác tự nghĩ trong lòng, rằng mình ko nhiều chiện thì ko có được !

Hôm qua bác đi ăn tối với Tục Tưng, nên ko có coi cái show của Nick trên truyền hình, cũng ko có đọc bất cứ bài báo nào nói về cái event của Nick ở VN cả, vì bác đã qua cái thời sử dụng các loại súp gà cho tâm hồn. Bác chỉ biết Nick từ ...hồi bác ở bên Mỹ thì phải. Năm đó trên mạng lan truyền cái clip về Nick, bác có xem và có xúc động, có ngưỡng mộ, có nhìn lại bản thân mình, có tự nhủ phải sống yêu đời lạc quan lên nữa mới xứng làm người đủ tay đủ chân. Với Nick, bác chỉ có vậy thôi.

Nhưng mà đọc bài post của bạn Phan Anh nào đó về Nick thì bác thấy phiền. Thời buổi từ giường ngủ của người này ở Châu Á có thể thọt thẳng qua giường ngủ của người kia tận Châu Mỹ ko cần xin phép, tại vì tụi nó show webcam, mà sao một người chắc là cũng trẻ, chắc là sống bằng nghề viết lách, vẫn còn giữ trong đầu cái tư tưởng cục bộ địa phương như dzầy, hoặc chí ít là cũng tự gán cho người khác cái tư tưởng như dzậy.

Nước ngoài có 1 tỷ người khuyết tật, 1/2 tỷ số đó biết tự vượt khó, 2 con số này bác bịa đặt, nhưng tại sao ko phải tất cả đều được truyền thông đưa lên làm tấm gương như Nick. Nếu có thắc mắc, nên đưa thắc mắc đó lên trước, nó hợp lý hơn là đưa thầy giáo Ký, vận động viên Thu, hiệp sĩ Hùng lên, bởi vì, ko tới lượt !

Nick là người nước nào ko quan trọng, quan trọng là anh ấy nổ lực vượt khó, gương mặt luôn tươi tắn sáng ngời, nụ cười ấm áp, chưa kể phải nói là quá đẹp trai. Điều quan trọng nữa là anh ấy tự tin, có tài diễn thuyết, có đôi mắt biết cười nói lên nhiều thứ lay động lòng người, dù có thể thiệt ra anh ấy chỉ cười thôi chứ ko có ý nói gì. Tất cả những gì toát ra từ anh ấy, chủ đích hay vô tình, đều có sức thuyết phục, đều có khả năng tạo nên ngẫu hứng sống tích cực, ngẫu hứng vươn lên cho tất cả mọi người từ thiếu hụt cho đến vẫn còn đầy đủ chân tay. Anh ấy từ nội dung đến ngoại hình, có đầy đủ tố chất của 1 ngôi sao Hô-li-út, để thu hút người khác, khiến người khác phải hướng về.

Để bạn Phan Anh vừa lòng, dù bác viết cái này ko phải cho chú ấy đọc, bác chỉ lôi tên chú ấy ra để làm paragraph transition mà thoai, thì bác sẽ đề cập một chút xíu đến lý do vì sao hiệp sĩ Hùng, vđv Thu, thầy giáo Ký ko lấy được 32 tỷ đồng từ nhà tài trợ. Những năm tháng trẻ thơ, bác được học được nghe đến thầy giáo Ký như 1 tấm gương vượt khó đáng kính nể đáng kính phục, với ngôn ngữ trịnh trọng thành kính đến mức bác nghĩ nếu con có được gặp thầy ngoài đời, con sợ con nhoẻn miệng cười chào thầy thì con cũng thành bất kính, thưa thầy Ký, ko có mối liên hệ cảm thông vô hình nào được gợi lên hết, thầy Ký chỉ luôn là hình ảnh đáng ngưỡng mộ như thể 1 người đầy đủ chân tay sẽ ko bao giờ làm được như thầy. Hiệp sĩ Hùng lúc sinh thời có phong thái tự tin, miệng cũng hay nhoẻn cười, nhưng anh ko đẹp, và cuộc đời anh vẫn phụ thuộc vào xe lăn, anh vẫn phải luôn dính vào cái gì đó, mà ko thể tự thân. Vđv Phạm thị Thu là ai, bác đành phải Google mà kết quả cho ra ko có gì khả quan cả. Nguyễn Bích Lan rất giỏi, nhưng gương mặt cô ấy u buồn, ko có ánh sáng ban mai trong khóe mắt nụ cười của cô ấy. Họ, nổ lực vượt khó gấp người thường cả 1 tỷ lần để vươn lên, nhưng sức ảnh hưởng từ họ đến giới trẻ hoàn toàn ko đủ lớn, và khả năng truyền cảm hứng sống vuii vẻ lạc quan tích cực cho người khác thật sự ko có nhiều, như Nick.

Đó là còn chưa kể tội của truyền thông xứ mình. Những chương trình vượt khó trên tivi xem thiệt là mệt mỏi, nhân vật mặt mũi tự ti, ít khi ngó thẳng vào người phỏng vấn, 2 tay di di vò vò 2 vạt áo, mắt cụp xuống nhìn mấy ngón chân, giọng buồn buồn tội tội, người phỏng vấn giọng điệu cũng buồn buồn đầy cảm thông, như thể sử dụng ngữ điệu lên xuống trầm bỗng sôi nổi hơn chút xíu thì sẽ làm tổn thương con người tội nghiệp trước mặt. Coi những chương trình này chỉ thấy lòng thêm nặng, thấy tội, thấy thương, chứ ko thấy lạc quan yêu đời muốn vui sống cho xứng với đôi tay đôi chân đôi mắt đôi tai còn đầy đủ.

Vậy thì, lỗi tại ai, đã thấy chưa, lỗi tại ai mà 32 tỷ đồng lọt vô tay người khác mà ko phải người mình. Đâu phải lỗi tại sinh ra đời đã khuyết tật, lại còn là người Việt Nam.

Bây giờ, đã rãnh để nói về chú Phan Anh. Bác ko biết Phan Anh là ai, chưa từng đọc bài nào của chú ấy ngoài bài post này, nhưng nhìn thấy số lượng người like và người share, bác nghĩ chú ấy thiệt là thứ dữ lắm. Nhưng 1 người thứ dữ như dzậy sao lại có can đảm đem 2 việc này ra so sánh: 2 triệu đồng để mua vé vào nghe Nick diễn thuyết, và vài đồng lẻ cho người ăn xin. Một người thứ dữ có quá nhiều người follow trên FB như chú Phan Anh, lẽ ra trình độ phải ở mức ngẩng đầu sái cổ cũng ko thấy được mặt, chứ ko phải bình bình bịnh bịnh ở mức này, tiếc quá, bác ko tìm được đúng từ đễ diễn tả cho chính xác. 2 triệu đồng bỏ ra mà biết chính xác nó về tay ai, có xứng đáng hay ko, và mình nhận đc những gì từ nó, khác rất nhiều với 1 đồng bỏ ra mà lòng phân vân ko biết đối phương có phải giả nghèo khó tật nguyền lừa gạt người cả tin để kiếm tiền hay ko. 1 đồng nó có giá trị của 1 đồng, ko phải vì nó nhỏ mà nó ko có giá trị. Bản thân đồng tiền ngoài lượng còn có chất.

Mà ko phải chỉ có mình chú Phan Anh bịnh. Bác đây cũng bịnh. Phát bịnh khi đọc đến đoạn chú Phan Anh uất ức nghĩ đến việc vì sao ko dùng số tiền 32 tỷ để sử dụng vô cái quỹ khuyết tật hay nghèo khó gì đó. Tại sao chúng ta mãi vẫn nghèo ? Là tại những người có tư tưởng như Phan Anh, mà người nghèo muốn nổ lực vươn lên cũng phải khựng lại. Tại sao phải vất vả làm gì, khi mà bọn nhà giàu muốn tiêu xài bao nhiêu thì cũng phải chia một phần số tiền đó cho tụi mình trước đã rồi mới được xài để ko bị ném đá. Cái xã hội với tư tưởng này, bây giờ trở đi gọi là tư-tưởng-Phan Anh, thì bao giờ mới phát triển bằng anh em bạn bè người tình năm châu. Dưới sự dẫn dắt của những người có tư-tưởng-Phan-Anh, xã hội này rồi sẽ dần biến thành một xã hội ăn mày có tổ chức ! (**)

Chúng ta vì ngu dốt cứ mãi ngồi đáy giếng, khi thì ngẩng mặt lên trời ồm ộp làm cóc kêu oan, khi thì phình bụng thật to như ễnh ương ượm bò. Cũng có thể vì mãi ngồi đáy giếng kêu la ganh ghét người khác mà chúng ta cứ mãi ngu dốt. Sự kiện Nick diễn thuyết ở VN, ai là người thiệt hại, có ai ko? Tiền tổ chức ko phải từ tiền thuế của nhân dân, người tổ chức đạt được mục đích abcxyz, người tham gia được hừng hực truyền cảm hứng sống tích cực lành mạnh, nhân vật chính được cống hiến cho xã hội, được truyền đi kinh nghiệm của mình, và được thù lao. Những người ko quan tâm thì mở báo mở tivi xem thứ khác. Ko có ai thiệt hại gì cả. Vì thế chú Phan Anh ko cần phải dội nước vào cái đoàn tuần hành đang hăng hái khí thế ấy để chứng tỏ mình là thành phần rất nguy hiểm.

Có rất nhiều chi tiết khác nữa trong bài viết của Phan Anh nhắm tới cá nhân Nick, mà nguy hiểm quá, bác ko chữa được. Đối với Phan Anh, người khuyết tật phải đi máy bay giá rẻ, ăn uống kham khổ, kể lể bù lu với báo giới thì mới đúng là khuyết tật thật sự có cố gắng vươn lên, thì quả thật là ko chữa được.

Có ai đã từng đọc qua những gì chú Phan Anh viết, vui lòng nhớ lại thử, đã có lần nào chú ấy viết về thầy Ký, chị Thu, anh Hùng hay chưa ? Nếu có, bài viết đó như thế nào, nó có khiến người đọc bỏ máy tính, tắt di động, móc túi ra 2 triệu hùng hục chạy tới họ để đc học hỏi kinh nghiệm và kỹ năng sống hay ko ? Hay chú ấy chỉ viết những bài nhân danh người khác, đội lốt sự việc khác, mang đầy tính tỵ hiềm vô cớ & tự ti cá nhân như bài viết này ?

Đừng than Bụt chùa nhà ko thiêng.

Hãy tự hỏi chùa nhà còn Bụt hay ko.

………
(**) kết luận của Tục Tưng.

No comments:

Post a Comment